Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 164: Chương 164: Vật vô dụng




“Ngươi để ta ở chỗ này là được, chỉ cần ta gọi tên hắn, hắn nghe được sẽ tới tìm ta…” Tước Tiên Minh chỉ vào một hòn đảo trên Nam Hải bên dưới Thiên Hồ, nói với Tễ Tiêu đang cưỡi mây, “Ôi, ngươi làm vẻ mặt gì vậy? Không tin phải không? Lần trước ta cũng gọi hắn xuống như vậy!”

Sau khi hắn lấy được giao châu, lông chim hao tổn phân nửa, không thể bay lên Thiên Hồ, đành phải đáp xuống hải đảo, leo lên vách núi cao nhất, đứng ở ngọn cây cao nhất lớn tiếng gọi, cho đến khi giọng nói khàn khàn, cuống họng tanh ngọt. Khi ấy Tước Tiên Minh nghĩ, có phải Hồ Tiểu Viên cũng từng đứng trên đỉnh núi quê cũ gọi tên hắn như vậy – hắn một thân một mình gào thét với gió núi, với thiên địa mờ mịt, nhưng không được đáp lại, nên sợ hãi biết bao.

Đợi hắn kiệt sức, Hồ Tứ xuất hiện, lấy đi giao châu trên tay hắn, còn vỗ trán hắn. Tước Tiên Minh chỉ cảm thấy một vệt sáng trong trẻo chui vào mi tâm, hóa thành dòng nước ấm, đau đớn nhất thời bị quét sạch, cả người thoải mái. Hắn muốn nói gì đó, nhưng không còn sức lực, trơ mắt nhìn người kia đi mất.

Lần này, hắn tin rằng mình vẫn có thể gọi người kia tới. Hơn nữa hắn đã đến suối nước nóng ngâm mình dưỡng sức, nếu gặp được đối phương, có thể nói chuyện cả ngày.

“Ngươi lên Thiên Hồ đi, ta ở chỗ này là được rồi.” Tước Tiên Minh ngồi trên cành cây, nói với Tễ Tiêu, thanh âm bị gió thổi tan tành.

Sắc trời tối om như đêm, cuồng phong gào thét. Vân trận của Thiên Hồ Đại Cảnh nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một dòng nước xoáy to lớn bằng mây đen, bao trùm toàn bộ mặt biển. Trên biển dâng lên từng trận sóng lớn, sóng sau cao hơn sóng trước, ngọn sóng xông thẳng tận trời, quần đảo ở Nam Hải như nến tàn trong gió, chập chờn sắp tắt.

Thiên Hồ mây đen sôi trào lăn lộn, mơ hồ có thể thấy trong đó ánh lửa đỏ thẫm, ánh chớp sáng ngời giăng khắp nơi. Chợt có tiếng sấm từ trong mây đánh xuống, như bánh xe thiên thần nghiền ép nhân gian, ầm ầm nổ vang, tựa như muốn lật tung trời đất.

Tễ Tiêu cưỡi mây mà lên, lại rơi vào trong khói đen nồng nặc.

Hồ Tứ từ trên cao nhìn xuống, xuyên qua biển lửa, ánh chớp, mây đen trông thấy hình bóng kia, ngạc nhiên phát hiện, hắn cơ hồ không nhận ra Tễ Tiêu.

Bởi vì thường xuyên tiếp xúc với người khác, sắp xếp “chuyện vặt”, khí chất cao ngạo không thể leo tới trên người Tễ Tiêu đã suy yếu, ánh mắt cũng không còn hờ hững nữa. Nếu như nói trước kia là lạnh lẽo cứng nhắc, bây giờ giống như băng tuyết tan rã.

Sư đệ lớn lên bên nhau từ nhỏ, rốt cuộc biến thành người khác. Hồ Tứ tâm trạng phức tạp. Đối với một kiếm tu mà nói có đời sống tình cảm, đủ để sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy sao?

“Đạo lữ của ngươi tới.” Hồ Tứ hỏi Mạnh Tuyết Lý, “Ngươi cảm thấy hắn có thể lên được sao?”

Mạnh Tuyết Lý không thấy rõ bên ngoài biển lửa, chỉ thấy thân hình Hồ Tứ trước mắt mơ hồ, tựa thật tựa ảo. Tay cầm kiếm của y khẽ run, bỗng nhiên ý thức được ban nãy khi gặp nhau, “cảm giác quá độ” trên người Hồ Tứ là từ đâu mà tới: “Ngươi phân hồn xuất khiếu?”

Người này không phải võ tu, nhưng sự lĩnh ngộ với quy tắc thiên địa, khả năng kiểm soát không gian lĩnh vực, đã mạnh tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.

Đây mới là cuộc chiến đạo pháp.

“Trò vặt mà thôi, cho ngươi hai trăm năm nữa, ngươi cũng sẽ học được.” Hồ Tứ ma sát Ma Nguyên, “Đã tới nước này, không thể vãn hồi, ngươi có dám đánh cuộc với ta không?”

Trong màn khói dầy đặc, Tễ Tiêu nghe thấy giọng nói của Hồ Tứ vang lên: “Sư đệ, ngươi không nên tới.”

Giọng nói này không phải từ trên trời hạ xuống, nó vây quanh Tễ Tiêu, hồi âm không dứt, không đâu không có mặt. Trong lĩnh vực của Hồ Tứ, Tễ Tiêu mất đi ưu thế sân nhà, mất đi sự kiểm soát với không gian.

Tễ Tiêu bình tĩnh đáp: “Ta tới thăm ngươi, mang đạo lữ về nhà, chỉ đơn giản như vậy.”

Hồ Tứ cười cười: “Không đơn giản, phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Ta vốn không nên động kiếm với ngươi.”

“Bởi vì ta không cần kiếm?”

“Không, bởi vì ngươi là sư huynh ta.”

Bọn họ hiểu rất rõ đối phương – Tễ Tiêu biết Hồ Tứ có bao nhiêu đạo thuật, Hồ Tứ cũng biết Tễ Tiêu sẽ dùng bao nhiêu kiếm.

Tễ Tiêu không thể xuất kiếm với Hồ Tứ, nhưng nếu Hồ Tứ ép buộc hắn, không phải không thể, nhưng phải dùng chiêu kiếm mạnh nhất, không thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Tễ Tiêu đưa tay phải ra, năm ngón tay giương lên.

Cuồng phong xuyên qua áo khoác của hắn, tay áo vù vù tung bay, giống như một lá cờ chiến.

Trong trời đất quanh quẩn tiếng cười của Hồ Tứ: “Tới đây, để ta xem ngươi trọng tu lại có gì tiến bộ!”

***

“Con ta tiến bộ rất nhiều!” Đây là câu nói mà Bạch Lộ Thành chủ nói nhiều nhất ngày hôm nay. Hắn hận không thể để toàn thế giới đều biết, năm đó là hắn đưa Ngu Khởi Sơ vào Hàn Sơn, mà quyết định này, mang lại mấy trăm năm vinh dự cho gia tộc.

Phủ Thành chủ đèn đuốc sáng choang, bày yến cả ngày. Người bình thường đương nhiên không thể đến dự, tới làm khách đều là người tu hành.

Ngu Khởi Sơ ngồi ở vị trí bên cạnh Thành chủ, khẽ nhíu mày: Chuyện có ý nghĩa trên thế giới nhiều như vậy, vì sao phải ngồi ở đây lãng phí thời gian, nghe người ta khoác lác nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu không phải trong ngực giấu chuột có thể vuốt lông, hắn đã sớm mất kiên nhẫn, muốn đứng dậy cáo từ. Mẹ hắn nói không thích náo nhiệt, để hắn tới một mình: “Ngươi đến dự một lần, cũng coi như giữ thể diện cho Thành chủ, tẫn hiếu tâm, tiệc tàn thì ngươi về.” Ngu Khởi Sơ đành phải đồng ý.

“Cha biết, ngươi ở học viện Ủng Tuyết nói một không hai, lần này trở về, mang theo mấy ca ca không ra hồn gì của ngươi, để bọn họ thấy chút cảnh đời. Ngươi một mình ở bên ngoài, dù sao cũng phải có thân nhân giúp đỡ lẫn nhau.” Thành chủ nâng ly nói, hắn cảm thấy thái độ của Ngu Khởi Sơ cũng được, không khó nói chuyện.

Ngu Khởi Sơ còn chưa trả lời, bỗng nhiên một cơn gió cuốn vào trong sảnh, khiến mọi người phải híp mắt.

Rõ ràng trời trong, chợt nổi gió lớn, sắc trời thay đổi. Tiếng sấm ầm ầm vang lên từ phía nam, xa đến gần, khiến người ta bất an.

“Tiếng gì vậy? Sét đánh?”

“Không phải sét đánh.” Tu sĩ nhạy bén cảm ứng thiện địa linh khí kịch liệt biến hóa, sinh lòng sợ hãi: “Phía Nam Hải có cao nhân đấu pháp!”

Ngu Khởi Sơ nhìn về phía bầu trời phương nam, con ngươi chợt co lại: “Kiếm Tôn muốn xuất kiếm.”

Mọi người khiếp sợ, rối rít nhìn trời, Bạch Lộ Thành chủ theo bản năng phản bác: “Không thể nào.”

Nghĩ đến hiện nay tam giới thái bình, người nào, chuyện gì đáng giá Kiếm Tôn xuất kiếm? Động tĩnh phải lớn biết chừng nào?

Ngu Khởi Sơ thần sắc bộc phát nghiêm túc: “Thiên Hồ thiêu cháy rồi.”

“Cái gì?!” Cả sảnh đường xôn xao, chẳng lẽ hai vị chí Thánh nhân gian, đồng môn sư huynh đệ lại binh nhung tương kiến?

Ngu Khởi Sơ cầm Lâm Trì Liễu lên, muốn lao ra phòng khách: “Ta đi trước một bước.”

Bạch Lộ Thành chủ đứng phắt dậy, ngăn cản Ngu Khởi Sơ: “Khoan đã, ngươi không thể đi!”

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, theo thói quen biểu hiện uy phong của gia chủ nói một không hai, nhưng nhớ lại người này đã khác với trước đây, không thể không hòa hoãn giọng nói, “Thánh nhân tỷ thí với nhau, ngươi đi có thể giúp được cái gì? Chẳng may uy lực còn lại ảnh hưởng đến ngươi, khiến ngươi bị thương, biết làm thế nào cho phải?”

Mọi người rối rít đứng lên, xúm lại quanh Ngu Khởi Sơ, chỗ đứng này rất xảo diệu, nếu Ngu Khởi Sơ muốn rời khỏi, không thể vòng qua, mà phải đẩy bọn họ ra.

Ngu Khởi Sơ nóng ruột, cho dù tính tình tốt thế nào chăng nữa, cũng bị bức ra mũi nhọn: “Ta không sợ, tránh ra.”

Bạch Lộ Thành chủ giận hắn quá ngu ngốc, thế mà còn tu được đến tu vi hiện tại, chẳng lẽ là người ngốc có ngốc phúc? Hắn quyết định nói thẳng: “Vấn đề không phải ngươi có sợ hay không, ngươi phải suy nghĩ kỹ hậu quả.”

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngu Khởi Sơ, ánh mắt lộ ra sự cuồng nhiệt không dễ phát giác, truyền âm nói: “Ngươi không đi, sẽ không ai trách cứ ngươi. Nếu như họ thân tử đạo tiêu, ngươi chính là Phong chủ của Trường Xuân Phong, thừa kế di sản khổng lồ của Yêu Vương và Kiếm Tôn…”

Ngu Khởi Sơ khiếp sợ nhìn hắn.

Bạch Lộ Thành chủ cho rằng hắn bị thuyết phục, tiếp tục truyền âm: “Cha nghe nói, ngươi giao du rộng rãi đối xử chân thành với người khác, ở tông môn và học viện cũng có danh vọng rất lớn, bọn họ chết rồi, Hàn Sơn và học viện Ủng Tuyết chẳng phải mình ngươi định đoạt? Khi đó, người chính là người tôn quý nhất trên đời!”

Ngu Khởi Sơ: “Ngươi điên rồi sao?”

“Trong tộc khổ cực nuôi dưỡng ngươi lớn lên, ngươi nếu vì vậy bỏ mạng, đặt vinh dự gia tộc ở chỗ nào, đặt Bạch Lộ Thành ở chỗ nào?” Bạch Lộ Thành chủ thấy hắn bất vi sở động, nhẹ giọng, mang theo thâm ý nói: “Con ta, cho dù ngươi không vì gia tộc, cũng nên suy nghĩ cho mẹ ngươi chứ.”

Ngu Khởi Sơ bỗng chốc rùng mình ớn lạnh, sư phụ gặp nguy hiểm sống chết không rõ, cha ruột lại có tính toán khác, uy hiếp dụ dỗ, dùng tẫn mọi thủ đoạn. Hắn bật cười.

“Ngươi định làm gì!” Bạch Lộ Thành chủ trực giác không ổn, muốn rút người ra vội vàng thối lui, nhưng đã trễ.

Kiếm khí tràn ra từ mũi kiếm của Ngu Khởi Sơ, ngập tràn đình viện. Leng keng, Lâm Trì Liễu mang theo ánh sáng lạnh lẽo ra khỏi vỏ.

“Thật ra tại học viện, ta không oai phong như cha nói, chỉ là kiểm tra học sinh môn học, thỉnh thoảng phụ trách giải đáp nghi vấn. Nếu ở phàm trần, chính là làm việc vặt. Cho dù làm việc vặt, ta làm cũng tốt hơn người khác, ta trước nay không gạt người, các học sinh đều biết, nếu ta bảo ngày mai kiểm tra môn học, thì nhất định sẽ kiểm tra. Ta bảo hôm nay giải đáp nghi vấn, thì nhất định sẽ giải đáp. Danh dự, tiếng tăm, thế nhân phán xét, những thứ vô dụng này, thật ra ta không quan tâm…”

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng nếu không có thanh kiếm gác trên cổ Thành chủ, e rằng mọi người cũng rất sẵn lòng nghe hắn nói chuyện, mà không phải kinh hoàng bất an lùi ra sau.

Ngu Khởi Sơ tiếp tục nói: “Ngươi có thể nghe không hiểu ý ta, ta nói rõ hơn: Bây giờ ta phải rời khỏi đây, chăm sóc mẹ ta cho tốt, nếu nàng thiếu một sợi tóc, ta nói giết cả nhà ngươi, thì nhất định sẽ giết cả nhà ngươi.”

Ngu Khởi Sơ ngự kiếm mà đi, vệt sáng chìm trong mây, nhưng vẫn có thanh âm truyền ra: “Vật vô dụng, sao còn cản đường?”

Chính giữa đường lớn, pho tượng bằng ngọc to lớn chia năm xẻ bảy, ầm ầm vỡ nát.

Bạch Lộ Thành chủ vốn đứng trước mặt Ngu Khởi Sơ hai đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

“Ban nãy ta lại hung ác như vậy. Đó là ta thật sao?” Ngu Khởi Sơ đứng trên thân kiếm, đón gió bay nhanh, lẩm bẩm với chuột kim tiền, “Có phải hơi quá đáng rồi không? Đây chính là “xung quan nhất nộ” trong sách nhắc tới đi?”

Hắn sờ chuột nhỏ trong tay áo: “Có phải dọa đến ngươi rồi không?”

“Chít chít.”

“Bọn họ sao lại đánh nhau?” Ngu Khởi Sơ nhìn về phía Thiên Hồ, trong lòng xoắn xuýt-

Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu là thụ nghiệp ân sư sáng sớm mỗi ngày ở Quan Cảnh Đài, tay dắt tay dạy hắn kỹ thuật đánh nhau; mà Hồ Tứ truyền đạo thống cho hắn, hắn mỗi đêm lật xem quyển nhật ký kia dưới đèn, giống như cách không đối thoại với Hồ Tứ, dần dần hiểu được đạo pháp và tâm ý của hắn.

Nếu nói “một ngày làm thầy suốt đời là cha”, như vậy cả ba người, hai người trước là cha ruột, người sau là cha nuôi.

Mặc dù Ngu Khởi Sơ có quan hệ đạm bạc với cha ruột, nhưng bỗng dưng có thêm ba người cha, bây giờ bọn họ còn đánh nhau, đánh đến mức Nam Hải lật ngược, nhật nguyệt vô quang.

Cho dù mình chạy tới, muốn giúp ai đây? Giúp thế nào?

“Mặc kệ, đi trước nói sau.” Ngu Khởi Sơ toàn lực thúc giục Lâm Trì Liễu, hận không thể phá vỡ không gian, lập tức đến nơi, “Ta đang ngự kiếm? Quả nhiên những lúc khẩn trương sẽ kích thích tiềm năng con ngươi, lần này rốt cuộc vượt qua được bóng ma với ngự kiếm. Thật ra nếu không phải Sơ Không Vô Nhai mang ta bay, mỗi một kiếm tu đều quá quen với việc ngự kiếm,…”

Hắn nghĩ như vậy, trước mắt chợt tối sầm, một bóng ma từ sau lưng ập tới, chụp xuống ngay đầu.

Ngu Khởi Sơ tưởng là chim, nhưng chim gì mà lớn như vậy, lớn đến mức che khuất cả bầu trời, hắn ngạc nhiên ngửa đầu, chỉ thấy cách đó hai mươi trượng, mây mù dày đặc hội tụ, trên mây nâng một …ngọn núi?

Đỉnh núi cũng đang bay về phía Nam Hải, tốc độ nhanh hơn hắn, hắn trông thấy cây xanh bóng mát, còn có rừng hoa đào sum xuê trên núi.

“Khoan đã, đó chẳng phải là rừng đào ta trồng? Trường Xuân Phong?!” Ngu Khởi Sơ ngây ngốc run sợ, há hốc mồm. Chuột kim tiền thò đầu ra, cũng trợn mắt há mồm. Một người một chuột biểu tình giống nhau như đúc.

Kiếm Tôn dời hẳn một ngọn núi? Cho dù muốn đối địch với Thiên Hồ của Cảnh chủ, cũng không cần như vậy đi, Ngu Khởi Sơ suy sụp nghĩ.

Nháy mắt giữa núi có thứ gì đó bay ra, tựa như một bóng đen, quay ngược lại, lao về phía Ngu Khởi Sơ. Bóng đen ước chừng dài ba thước, cuốn theo uy thế không thể ngăn cản.

Ngu Khởi Sơ trong lòng dâng lên dự cảm không ổn: “Không xui xẻo như vậy đi.”

– Sơ Không Vô Nhai tựa hồ chê hắn bay quá chậm, tốt bụng xuống chở hắn một đoạn đường.

“Sơ huynh, khoan đã! Ta có kiếm của mình….A!” Ngu Khởi Sơ dưới chân khẽ động, cả người cả kiếm bị Sơ Không Vô Nhai xách lên, hắn đành phải thu hồi Lâm Trì Liễu, muốn ổn định thân hình, nhưng phi kiếm tốc độ quá nhanh, không cho hắn thời gian thích ứng.

“Sơ huynh, chậm một chút, chậm một chút.”

Ngu Khởi Sơ dùng cả tay cả chân vắt vẻo trên thân kiếm, sau lưng là ngọn núi Trường Xuân Phong, phía trước là vân trận thiêu đốt tận trời.

Từ xa nhìn lại, hắn giống như cõng một ngọn núi tới cấp cứu.

Hàn Sơn.

Đạo đồng Tiểu Hòe Trường Xuân Phong xuống núi mua đồ trở về, đi ở trên sơn đạo, nhỏ giọng hát khẽ. Cậu đang dần dần trưởng thành, không còn nhát gan như trước nữa.

Một đám đạo đồng ở Chấp Sự Đường từ đối diện chạy tới, kêu lên ầm ầm: “Tiểu Hòe, không ổn rồi, Trường Xuân Phong nhà ngươi bay mất rồi!”

Tiểu Hòe phì cười: “Các ngươi đang mê sảng à? Chưa tỉnh ngủ hả?” Cậu mang ra quà vặt mới mua, muốn chia cho bọn họ một ít, đương nhiên không thể chia sẻ quá nhiều, dù sao cũng là mua cho Mạnh trưởng lão.

Đạo đồng tuổi tác hơi lớn vội la lên: “Thật sự không lừa ngươi! Ngươi trở về quá muộn, ban nãy Hàn Sơn chủ phong gõ chuông, các trưởng lão phong chủ đã tập hợp, Hàn Sơn tiến vào trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến đấu. Ngươi đừng đi, cùng chúng ta đến Chấp Sự Đường.”

Tiểu Hòe thấy mọi người vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn không tin, rút chân ra chạy như điên về phía Trường Xuân Phong-

Cầu treo trên không đứt rời, mà đầu bên kia cầu treo, trống rỗng, chỉ còn có mây mù.

Tiểu đạo đồng không thể tin vào mắt mình, cúi đầu chỉ thấy một hố sâu thật lớn. Đáy hố rải một lớp đất đá, cành cây gãy, cánh hoa, là lúc đỉnh núi bay đi, từ trên núi lăn xuống. Tất cả những thứ này nói cho cậu biết đây không phải mộng.

“Ban nãy vẫn còn ở nơi này mà.” Tiểu đạo đồng khóc không ra nước mắt, khoa tay múa chân, “Một ngọn núi lớn như vậy, bảo không có là không có. Mạnh trưởng lão bảo ta trông nhà, đợi y quay về, ta biết ăn nói thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.