Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 136: Chương 136: Yêu ở hồng trần




“Sao ta lại chạy cơ chứ?” Tước Tiên Minh nắm tay hai vị mỹ nhân, vẻ mặt chân thành.

Thoát khỏi xiềng xích, lấy lại yêu lực, cách kế hoạch của hắn thành công gần thêm một bước.

Xuân Thủy khuyên nhủ: “Cho dù ngươi chạy, có thể chạy đi đâu? Cảnh chủ đã tính toán cẩn thận, đảm bảo ngươi chạy đến chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Nghe ta, lần này chúng ta làm xong nhiệm vụ Cảnh chủ giao phó, sau khi trở về ngươi nói năng uyển chuyển, nói mấy lời tốt đẹp với hắn. Cảnh chủ không phải người tính toán xét nét, đợi tâm trạng hắn tốt, đương nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Thu Quang cũng nói: “Cái miệng này của ngươi, một đường dụ dỗ chị em chúng ta đến nở hoa trong bụng, sao chỉ với Cảnh chủ là mắng đến mắng đi?”

Các nàng không biết Hồ Tứ và Tước Tiên Minh trước đây bất hòa, chỉ suy đoán từ cách thức hai người sống chung, Tước Tiên Minh tình cờ đắc tội Cảnh chủ, mới bị dày vò như vậy.

Tước Tiên Minh bên ngoài gật đầu, mơ hồ qua loa, trong lòng lại nghĩ – ta trước lấy được Kinh Hồng Kính, sau đó thảy đổi hình dáng, lẻn vào Vạn Yêu Yến khiêu vũ, mượn thần khí ám sát Linh Sơn Đại Xà, báo thù cho Mạnh Tuyết Lý. Đại xà vừa chết, bầy yêu mất đầu, ta làm Yêu Vương, chẳng phải rất tốt?

Đợi ta trở thành Yêu Vương, lại đến tìm Hồ Tiểu Viên giải thích, dù sao hắn cũng phải nghe ta nói, không thể xích ta lại nữa đi!

Xuân Thủy, Thu Quang thấy hắn đồng ý, lại vì hắn quạt gió, đút mứt quả.

“Chớ vội, chờ trở lại trong viện chúng ta, liền lấy chìa khóa mở cho ngươi.”

“Còn uống nước không? Uống thêm một hớp đi, vừa nãy ra nhiều mồ hôi như vậy.”

Các nàng xác thực không sợ khổng tước nhân cơ hội chạy trốn, bởi vì vô cùng tin phục với thần thông của Hồ Tứ, chỉ sợ khổng tước bị bắt lại lần nữa, lại chịu đau khổ dày vò lần nữa.

Sủng cơ của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, bình thường được Cảnh chủ chăm sóc, có tu vi Tiểu Thừa Cảnh của nhân tộc. Lần này vâng lệnh Cảnh chủ, mang theo khổng tước tới Yêu giới, đưa Kinh Hồng Kính cho tân vương Yêu giới, trợ hứng cho Vạn Yêu Đại Hội.

Chuyện này khiến Tước Tiên Minh lấy làm khó hiểu.

Hồ Tứ thả hắn ra khỏi lồng vàng, lúc mời hắn ăn bữa cơm đầu tiên, từng nói, sẽ đưa hắn đến tham gia Vạn Yêu Đại Hội. Bữa ăn phong phú kia chính là khởi đầu của tội ác, cho nên Tước Tiên Minh nhớ vô cùng rõ ràng.

Dọc theo đường đi hắn suy đi nghĩ lại: Kinh Hồng Kính của Hồ Tứ từ đâu mà có? Linh Sơn tại sao lại mời Hồ Tứ? Một người, một yêu này có quan hệ gì? Tại sao Hồ Tứ không tự mình đến Yêu giới, mà lại đưa ta tới?

Hồ Tứ hẳn phải biết, Linh Sơn là kẻ thù của ta, chẳng lẽ muốn mượn tay ta ám sát Linh Sơn, khiến Yêu giới đại loạn? Nếu thật là như thế, vì sao không nói thẳng với ta, cho ta nhiều sự trợ giúp hơn?

Rất nhiều vấn đề quanh quẩn trong đầu Tước Tiên Minh, đan thành một tấm lưới gió thổi không lọt, kéo không đứt sắp xếp mà vẫn loạn, hỏi hai vị mỹ nhân cũng không có được câu trả lời.

Thu Quang: “Cảnh chủ là Thánh Nhân tôn sư, nhất cử nhất động liên quan đến cả nhân gian, sao có thể đích thân tới yêu giới. Cho nên để chúng ta tới thay hắn, ừm….Cứ coi như vì hòa bình giữa nhân gian và Yêu giới đi!”

Xuân Thủy: “Cảnh chủ phân phó, nhất định có dụng ý của hắn, chúng ta làm theo là được. Tiểu Viên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, cẩn thận rụng lông.”

Lòng người, thật phức tạp, Tước Tiên Minh cảm thấy hơi sa sút tinh thần. Nếu Mạnh Tuyết Lý ở đây thì tốt, linh điêu làm người rồi, dễ dàng sử dụng đầu óc hơn, có nhiều ý tưởng hơn, mình còn có thể thương lượng với y. Hắn hối hận vì đã cãi nhau với Mạnh Tuyết Lý ở Hãn Hải Bí Cảnh, y chắc chắn rất đau lòng.

Nhưng nếu đã đi tới bước này, Mạnh Tuyết Lý bật vô âm tín, Hồ Tứ tâm tư khó dò, chi bằng cứ theo như kế hoạch của mình, có gì ngoài ý muốn, hẵng tùy cơ ứng biến.

“Đợi ta giết được Linh Sơn, trở thành Yêu Vương, trước giải thích rõ với Hồ Tiểu Viên, sau tìm Mạnh Tuyết Lý giảng hòa, lưỡng toàn kỳ mỹ!” Tước Tiên Minh chỉnh đốn xong suy nghĩ, “Cho nên việc cấp bách trước mắt, vẫn là cố gắng học nhảy đi!”

Hắn nói cảm ơn với Xuân Thủy, Thu Quang, kêu loạn một trân chị gái tốt em gái ngoan, khiến hai vị mỹ nhân che miệng cười khẽ. Khổng tước mập mạp đứng dậy, vốn định nhảy một đoạn, nhưng không tìm thấy bóng dáng vũ cơ.

Lúc khổng tước nghỉ ngơi, vũ cơ bị tổng quản Hồng Lâu gọi đi. Tổng quản ngôn ngữ khách khí, thái độ lại rất cứng rắn:

“…Nếu là khách yêu tầm thường, đương nhiên không dám làm phiền ngài. Nhưng Côn Sơn Đại Vương, là khách quý trong khách quý. Ban nãy y vào lâu, xa xa nhìn ngài một cái, liền chỉ mặt gọi tên muốn mời ngài khiêu vũ, ngài đừng làm ta khó xử, cũng đừng để Lâu chủ phải khó xử!”

Vũ cơ hơi nhíu mày: “Được rồi. Ta sẽ đi.”

Tổng quản cười nói: “Điệu múa mở màn cho Vạn Yêu Đại Hội, luyện đến đâu rồi?”

Vũ cơ: “Chẳng phải Lâu chủ vừa xem?”

“Vất vả ngài”. Tổng quản cười nịnh cáo từ.

Vũ cơ dâng lên một trận ác cảm trong lòng, đi nhanh trở về dưới đài.

Tước Tiên Minh tiến lên đón, cười hì hì: “Sư phụ, ngươi đi đâu vậy? Ta cho rằng ngươi bị ta làm cho tức quá mà chạy! Chúng ta múa tiếp chứ?”

Vũ cơ mắng: “Trước đây ta luyện vũ, vất vả biết bao nhiêu. Còn ngươi thì sao? Có người quạt mát, đút nước, lau mồ hôi, còn thay ngươi kêu mệt. Phế tước đỡ không nổi tường, ta có thể không tức giận sao?”

Tước Tiên Minh vẫn cười đùa cợt nhả: “Sư phụ bớt giận, tức giận sinh nếp nhăn.”

Chim yêu bị hắn chọc cười: “Tối mai ngươi không cần tới.”

Tước Tiên Minh kinh hãi: “Tại sao? Ngươi không dạy ta nữa?”

“Tối mai, Hồng Lâu chủ vì Côn Sơn Đại Vương thiết yến tẩy trần, muốn ta hiến vũ. Ngươi ngày mốt hẵng tới.”

Tước Tiên Minh nhận thấy vẻ buồn rầu của nàng, nói thẳng: “Sư phụ không muốn đi? Ta giúp ngươi thoái thác. Xem ai dám ép ngươi!”

Vũ cơ chim cực lực vội vàng ngăn cản hắn, lắc đầu nói: “Đừng nói vậy, yêu ở hồng trần, thân bất do kỷ. Nếu ta không đi, không chỉ đắc tội Hồng Lâu chủ, còn đắc tội vị Côn Sơn Đại Vương kia.”

Nàng thầm giật mình, con khổng tước này có lai lịch gì? Bình thường hi hi ha ha không đứng đắn, hóa ra tính tình khá nóng nảy.

Tước Tiên Minh cười lạnh nói: “Cái gì mà Côn Sơn Đại Vương, vừa nghe đã thấy không phải thứ tốt! Nếu để ta gặp được…”

Chim cực lạc yêu nghe vậy sợ hãi sắc mặt ảm đạm, bịt miệng hắn: “Câm mồm!”

Tước Tiên Minh bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng vội, ta không nói nữa.”

Chim yêu sợ hắn gây phiền phức, đuổi hắn đi: “Đi nhảy múa mà thôi, ta nhảy còn ít sao? Chuyện này ngươi đừng xía vào! Mau trở về cùng tỷ muội ngươi đi, ta phải nghỉ ngơi rồi!”

Tước Tiên Minh: “Được rồi, vậy ngày mốt ta lại tới.”

Hồng Lâu hậu viện, Trúc Lý Quán.

Mạnh Tuyết Lý hắt hơi một cái, buồn bực tự nói: “Có người mắng ta sau lưng?”

Trong trúc lầu truyền tới tiếng kêu của Xích Sơ: “Ôi chao, nơi này có tủ rượu! Tối nay chúng ta có rượu uống rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.