Ninh Yên nằm nhoài lên mặt bàn, mặt mũi tái mét như phải gió, mồ hôi lấm tấm từng hạt trên gò má, nó ôm bụng, miệng không ngừng rên rỉ.
- Bị gì đấy? – Việt An gác tay lên thành ghế, nghiêng người quay xuống hỏi. – Có phải là...
Không đợi cô nói hết suy nghĩ của bản thân, Yên ngẩng đầu khó nhọc đáp.
- Không... không phải cái đó... T... tối qua tôi... nấu... nấu ăn. Ui, đau... đau!
Việt An khinh khỉnh lắc đầu. Hòa nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bảng, rồi cúi mặt xem đồng hồ đeo tay. Miệng lẩm nhẩm 9, 8, 7, 6, 5, 4...
Lúc hắn vừa chạm mốc 1, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi cũng đồng thời vang lên bên ngoài cửa sổ. Yên đang nằm còng queo giống con tôm luộc chợt vùng dậy, thần thái sừng sững như một vị thần rồi chạy bán sống bán chết lao ra vút khỏi lớp. Trong khi bạn học chung quanh và cả thầy giáo còn đang ngỡ ngàng, Hải Hòa phấn khích bắc loa miệng reo với theo.
- Chạy ngay đi! Trước khi mọi thứ dần tồi tệ hơn!
Việt An ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Ninh Yên loạng choạng di chuyển trên hành lang, hai chân quéo hết cả vào nhau. Miệng lẩm bẩm như đang đọc thần chú.
- Sắp đến rồi... sắp đến rồi. Cmn... sắp đến rồi.
Hai mắt thất thần trắng dã, miệng lại không ngừng thều thào tiếng được tiếng mất như bị trúng tà. Bộ dạng đó của Yên khiến học sinh lớp khác đang vui đùa ở hành lang đều tự động dạt ra hai bên nhường đường. Vì vậy nên “con đường tơ lụa” được trải thẳng tắp đến nhà vệ sinh.
Trừ lần đánh Hoàng Huân xịt máu mũi ra, thì đây là tình huống thứ hai khiến nó mất bình tĩnh đến vậy.
Ninh Yên ôm hai má hốc hác khi thấy cánh cửa nhà vệ sinh hiện ra một cách rực rỡ trước mắt. Nơi ấy là thiên đường, nơi ấy là thiên đường.
Nó cúi gập người, đang muốn dùng chút sức mọn cuối cùng lết vào thì thình lình bị một lực giật ngược về sau. Máu xông lên não, nó nổi khùng nổi điên muốn quay lại giết tên phá đám nào đó. Ông đây sắp chết rồi, ông sẽ dẫn mi theo.
Nó chẳng thèm quan tâm trời trăng gì nữa, thở phì phò, gằn giọng.
- Đứa! Nào!
Ông đây liều với cả nhà mi!
Nó có thể cảm thấy rõ ràng bàn tay đang nắm vai mình thoáng lỏng ra, nhưng chỉ trong giây lát, tên ấy bỗng túm chặt hơn.
Giới hạn của dạ dày đến ngày càng gần. Ninh Yên xù lông quay ngoắt lại, hai mắt đỏ lựng như thú hoang bị bỏ đói. Ớ!
- Cậu làm cái *** gì thế? – Nó gần như gào lên với đối phương. Giờ phút này, Yên không còn sức đâu mà quan tâm thân phận của hắn nữa.
Tên ấy (sau khi đi lấy tài liệu cho thầy giáo mất 18 phút vì lạc đường mới về) nuốt nước bọt rồi mở miệng nói.
- Nhà vệ sinh nam ở bên này! – Cậu ta dùng ngón tay trỏ chỉ cửa phòng bên cạnh.
Yên ngẩn ra, ngay tức khắc cơn giận của nó càng bùng lên lớn hơn.
- Ai chẳng biết! ***
Nó vùng lên thoát ra khỏi gọng kìm của Hoàng Huân... Quái lạ, sao mà hắn khỏe thế? Ninh Yên khoa chân múa tay giãy đành đạch như cá mắc cạn nhưng vô vọng. Nó khóc không ra nước mắt, sống dở chết dở vì cái bụng sắp sửa tạo phản đến nơi rồi.
Có vài bạn học đi qua nhìn thấy tình huống kỳ quái này, nhưng tất cả đều nhanh chóng bỏ đi, tránh ôm thêm phiền phức thay vì đứng đấy để tò mò, vì nhìn hai tên đó ai cũng sặc mùi nguy hiểm cả.
Mất nửa phút để tịnh tâm vì lần đầu được nghe “thị phạm” nói tục ở khoảng cách gần thế này, Hoàng Huân cúi đầu nhìn người mà mình đang túm chặt bả vai. Nghiêm giọng răn dạy, khuôn mặt dường như tối đi mấy phần.
- Nam sinh không được vào nhà vệ sinh nữ! – Nói xong, cậu ta dùng nốt tay đang cầm tài liệu kia giữ lấy nó.
Yên điên tiết. Ông già nô–en, Ngọc Hoàng Đại Đế, thủy thủ Mặt Trăng ơi mau đến cứu con!
Nó lồng lộn lên, sổ một tràng dài không hiểu muốn nói cái gì, chỉ có những câu sau là nghe được rõ nhất.
- Con mẹ nó, ông đây là nữ, là nữ biết không hả? Cậu! Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi là nam? – Sửng cồ xong, giọng điệu nó lập tức thay đổi ngay thành van nài - Mẹ trẻ ơi thả con ra đi, con sắp thăng thiên đến nơi rồi! Con cần vào nhà vệ sinh. – Ninh Yên nức nở.
Hoàng Huân buông tay ngay tắp lự. Nó dùng chút sức cuối cùng bò vào trong, Yên cảm động đến nỗi phát khóc, chỉ mỗi tội nước mắt chẳng rơi được giọt nào để có thể thể hiện chân thực hơn cảm xúc ấy.
Còn lại bóng hình mảnh khảnh đứng chết lặng ngoài cửa cùng xấp tài liệu bay phần phật trên tay.
(Thầy Toán ngồi ngao ngán gõ bàn ở văn phòng.
- Quái! Nhờ đi lấy mỗi mấy tờ đề ôn mà hết tiết luôn còn chưa xong. – Thầy giật mình đập bàn - Có khi nào thằng nhóc kia nhân cơ hội cúp tiết luôn rồi không? Mấy đứa học sinh bây giờ đúng là chẳng ra cái thể thống gì nữa!)
Ninh Yên mang vẻ mặt rạng rỡ như vừa tái sinh xong, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà vệ sinh. Yên hoảng hốt lùi lại, nó không nghĩ tên kia vẫn còn đứng đó, suýt nữa thì hỏng tim mà chết. Yên cắn môi vẻ hung ác, chỉ muốn chui quách xuống đất khi nghĩ lại chuyện đáng xấu hổ vừa rồi.
Mà lỗi đâu phải ở mình, do cái tên dở hơi kia chứ! Nó vỗ tay. Ờ đúng, cứ ngẩng cao đầu mà đi.
Hoàng Huân khép nép cúi đầu, muốn mở miệng nói gì đó mà lại thôi. Yên vỗ vỗ ngực, tự nhiên cảm thấy hơi mủi lòng, có lẽ cậu ta muốn xin lỗi chăng? Hừ, nhưng lỗi lầm này đã ảnh hưởng đến phẩm giá của một thiếu nữ rồi, không tha! Nó lừ mắt.
Ninh Yên khoanh tay cẩn thận xem xét.
Trong lúc ấy, có hai bạn nữ dắt nhau đến nhà vệ sinh. Vừa nhìn thấy Hoàng Huân, họ thoáng ngẩn người một chút, một trong hai che miệng nói nhỏ gì đó với bạn mình, họ cùng cười rộ lên rồi đi vào trong.
Lát sau cũng có vài tình huống tương tự xảy ra. Nữ sinh đi qua, nhìn, cười, rồi lại đi qua, nhìn, cười. Còn cậu ta thì cứ đứng một đống như trời trồng, chẳng mảy may nhúc nhích. Nếu nó còn không làm gì đó, hẳn là thằng nhóc này sẽ cắm cọc dựng lều ở đây luôn.
Yên liếc mắt nhìn rồi cào tóc bất lực. Nhưng cứ để hắn đứng ở đây thì kỳ quặc quá, nhìn thẳng vào nhà vệ sinh nữ thế này thì khác gì biến thái chứ? Không ổn! Không ổn tí nào!
Dù gì thời gian bù đắp lỗi lầm của mình với cậu ta cũng chưa hết. So với vụ này, chuyện đó nghiêm trọng hơn. Hừm!
Nghĩ rồi, Ninh Yên dứt khoát xách cổ cậu ta lôi về lớp.