Sáng sớm ngoài đường đã tấp nập người qua lại, tại trung tâm Ô Lam thành, phòng đấu giá Thiên Bàng nườm nượp là khách.
Rất nhiều võ giả luôn ngóng chờ ngày hôm nay - ngày đấu giá hội. Lâm Thần cho hạn mức giá vé vào đấu giá tận 1000 trung phẩm linh thạch, 1 con số khá cao nhưng điều đó không làm số lượng người tham gia như vậy mà ít đi. Có những nhóm võ giả giàu có hơn nên đã tìm mua các cao lầu đấu giá, 10 vạn trung phẩm linh thạch lầu chữ Nhân, 100 vạn trung phẩm linh thạch lầu chữ Địa, nhưng đến lầu chữ Thiên có yêu cầu cực cao thứ nhất phải có tu vi Hóa Đạo trở lên, thứ hai phải có ít nhất 10 vạn thượng phẩm linh thạch.
Tộc nhân Lâm Gia đang làm việc tích cực công tác an ninh trong thành, theo Lâm Thần sắp đặt có 50 hộ vệ Kết Tâm khí 3 tinh đứng giữ an ninh rải ra khắp các vị trí tại phòng đấu giá, còn thống lĩnh Kết Tâm đỉnh đứng chốt ngay cửa ra vào.
- Nhị trưởng lão danh sách các cao lầu thế nào?
- Thưa gia chủ, hiện nay có 12 gian lầu chữ Nhân được thuê, còn lầu chữ Địa thì 4 cái, lầu chữ Thiên hiện tại có tận 7 cái được thuê. Hầu hết người thuê đều có tu vi rất cao, trong đó 7 cái lầu chữ Thiên toàn bộ có người có tu vi Hóa Đạo trở lên.
- Được rồi! Lão làm tốt lắm, buổi đấu giá hôm nay ta sẽ đích thân chủ trì. Ngươi cho đệ tử Lâm Gia phục các quý khách ở 7 cao lầu chữ Thiên tốt vào!
Nhị trưởng lão cuối chào Lâm Thần 1 cái rồi nhanh chóng đi, Lâm Thần đứng ở hậu trường quan sát các khách mời đến đấu giá hôm nay. Tâm trang hắn có chút lạ lẫm, thường thì phải cho mời các đấu giá sư là nữ nhân có thân hình nóng bỏng xinh đẹp, nhưng hôm nay lại là 1 soái ca.
Bước gia giữa trường, Lâm Thần 1 hơi vận chân khí truyền vào âm thanh.
- Chào mừng quý vị đã đến buổi đấu giá của Lâm Gia ta ngày hôm nay! Mong quý vị tuân thủ quy tắc đấu giá, giá cao được hàng! Chúc mọi người mua sắm được vật mình thích trong hôm nay!
Làm 1 hơi Lâm Thần hơi ngượng, nếu không ai hưởng ứng lại hắn chắc hắn kiếm cái lỗ chui xuống mất.
- Đến đi!
- Bắt đầu đi đừng lải nhải nửa!
- Hứ Lâm Gia ngươi là cái thá gì có quyền nói chuyện với chúng ta!
Lúc này trên đài có 1 nhóm người đang la lối om sòm, nhìn là biết thành phần gây rối, vừa vặn đám người đó lại là Nhạc gia tộc nhân.
Lâm Thần vẻ mặt hờ hững, liếc đám Nhạc gia kia.
- Sao nào tiểu tử! Ngươi dám không để ý đến đại gia ta! - chỉ lấy 1 tên tráng hán thân hình cao to phách lối vô cùng. Chưa dừng lại ở đó hắn còn lên tiếng đe dọa.
- Nói cho tên tiểu tử người biết, toàn bộ đồ vật đấu giá hôm nay Nhạc Gia ta bao định! Khôn hồn mau giao ra đây! Ở bên ngoài Nhạc gia gia chủ đã thống lĩnh tinh anh toàn bộ bao vây nơi này, không muốn chết thì mau chóng!
Hắn ta phách lối vô cùng không khỏi khiến các võ giả khác khó chịu, 1 tên tán tu Tinh Khí 8 tinh tức giận đứng lên mắng lại.
- Dựa vào đâu ngươi dám chiếm đoạt mọi đồ vật đấu giá!
Không nói 2 lời, tên tráng hắn đó liền động thủ 1 đao chém về phía tán tu kia, tên tán tu liền bị thương hộc máu.
- Dựa vào thực lực của ta là Kết Tâm khí đỉnh và ta là người Nhạc gia! Sao ai dám có ý kiến.
Mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thần xem hắn làm sao giải quyết.
Sự phẫn nộ của hắn đạt đến đỉnh tiêm, nhưng lúc này 1 tên đệ tử chạy vào nói nhỏ vào tai Lâm Thần. Hắn tức thì nở 1 nụ cười âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía tên tráng hán kia, động tác không nhanh không chậm 1 tay phất lên.
- Ta Lâm Thần đại biểu Lâm Gia xin lỗi vì để 1 lũ chó làm phiền quý vị, ta liền dọn dẹp sau đó bắt đầu buổi đấu giá ngay!
Tên kia nghe mình bị chửi, hắn tức giận phóng thẳng về phía Lâm Thần 1 đao giơ lên toan chém Lâm Thần làm 2.
- Ngươi hỗn đản! Dám mắng người NHạc Gia ta, chịu chết đi.
“ Bản mệnh chi lực “ của tên đó xuất ra là 1 thanh Huyết Đao thuộc dạng khí bản mệnh, 1 đao lăng lệ cứ thế chém xuống chân khí ba động ác liệt. Một đao này thế nhưng hắn đã dùng 8 phần chắc chắn sẽ đem Lâm Thần chém rụng xuống.
Nhưng chưa kịp đắc ý, tên kia và tất cả mọi người trong phòng đấu giá mộng bức phần hơn là hoảng hốt. Tu vi của tất cả mọi người trực tiếp bị hạ xuống 1 đại giai vị.
Tât nhiên là do Lâm Thần vừa động rồi, [ Quyền lực lãnh thổ ] vừa thi triển ra toàn bộ người không phải thuộc Lâm Gia trực tiếp bị khóa 1 đại giai vị. Đao kia vừa tới nhưng chưa kịp chạm vào Lâm Thần đã vỡ, thân hình tên kia chấn văng ra không chảy 1 giọt máu nhưng lại chết bất đắc kì tử.
Đáng sợ, vô cùng đáng sợ, mọi người đều thấy Lâm Thần chưa hề ra tay tên kia đã chết đến không thể nào chết hơn. Hành động giết gà dọa khỉ này thế nhưng mang lại hiệu quả ngoài ý muốn, Lâm Thần được thưởng 1000 điểm kiến tạo cho uy nghiêm mới lập.
Tất nhiên là Lâm Thần có ra tay nhưng hắn thi triển lại là Kim Không Ba hồn kĩ, cây kim vô hình phóng đi với độ mạnh thần hồn lực nhưng lại có thể giảo sát bất kì Hóa Đạo sơ kì cảnh giới võ giả nào. Thần hồn lực của Lâm Thần sau khi Ngưng Thần lại lột xác biến đổi về chất, độ mạnh hiện tại ngang ngửa 1 tên Hóa Đạo Thần 5 tinh.
Lúc này trên căn Thiên lầu số 3, 1 vị nử tử xinh đẹp như thiên tiên đang vô cùng nghi hoặc hỏi thăm người bên cạnh, bọn họ là người Kiều gia.
- Dân lão vừa rồi thật ta không hề phát hiện 1 tí chấn khí ba động nào phát ra từ hắn, vậy làm sao......
- Hừ tên tiểu tử này có chút ý tứ, vừa nãy mặc dù cảnh giới bị hạn chế xuống nhưng ta vẫn cảm nhận 1 chút thần hồn ba động phát ra. Tiểu thư tên này không ngờ lại là 1 võ giả luyện hồn, tốc độ ra tay sợ rằng ngay cả ta cũng khó tránh kịp.
- Sao? Ngay cả lão cũng...
- Đó là với điều kiện, ta lại bị trận pháp áp chế! Nhưng thật không ngờ tên này còn trẻ như vậy mà thần hồn lực lượng lại mạnh đến thế. Ta e rằng nhiệm vụ lần này của tiểu thư lại càng thêm khó khăn.
Chỉ thấy nữ tử này yên lặng, mặt trầm tư như đang đang suy tính cái gì....
.......
- Được rồi! Không khí đã trong lành, cẩu cũng đã đuổi, còn vị tiểu ca vừa thụ thương kia xin nhận lấy!
Lâm Thần vung tay 1 viên đan dược no tròn xanh lục bay tới trước mặt tên tán tu kia, via đan dược tỏa 1 mùi thơm nhè nhẹ nhưng rất sảng khoái.
- Đây... đây là....
- Là Liệu Thương Đan cảm tạ khi nãy ngươi đã đứng lên!
- Tê là Liệu Thương Đan...
- Ra tay bạo thật, lại là đan dược chữa thương quý hiếm thế...
- Không biết cấp bậc gì gì nhỉ?
Toàn trường xôn xao, người ta vừa đứng lên nói giúp 1 câu thôi đã tặng đan dược, mẹ nó đúng thật đại phú hào.
Nhưng tại trên các cao lầu chữ thiên đều đang chăm chăm nhìn viên đan dược kia. Tại cao lầu số 5, 1 vị lão giả khoác trên mình bộ trường bào trắng thêu 1 cái đỉnh giật mình đứng dậy. Hắn gọi Đan Trung là trưởng lão đại diện Đan Gia lần này, sắc mặt kinh biến miệng há hốc cả ra dọa cho đám đệ tử xung quanh mộng bức. Đây là vị trưởng lão mắt cao hơn đầu đây sao? Có cái gì mà lại có thể khiến lão thất thố đến vậy?
Vị trưởng lão này không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Xin cho hỏi vị tiểu huynh đệ này, viên đan dược kia lại là cấp bậc gì?
Mọi người giật mình khiếp sợ, “ tiểu huynh đệ “? 1 vị trưởng lão Hóa Đạo Thần của 1 gia tộc thuộc hàng đỉnh tiêm trong Lục phẩm lại hạ mình xưng huynh gọi đệ? Cũng không khỏi quá sai đi chứ!
Lâm Thần ánh mắt hướng về phía vị Đan gia trưởng lão kia, 1 bộ dáng trầm ổn nở 1 nụ cười nhẹ.
- Vị trưởng lão này, ta chỉ là 1 tiểu bối thân phận sao dám ngang hàng với ngài!
- Ha.. ha..., tiểu huynh đệ nói đùa! So tuổi tác có thể ta có thân phận trưởng bối, nhưng về chức vị ta lại phải kính vị huynh đệ này 3 phần!
Hàng vạn cái khúc mắt, hàng triệu câu hỏi vì sao, hàng tỉ cái dấu chẩm hỏi lượt lờ trên đầu mỗi người có ở đây! Mẹ nó ngươi lại phải có thân phận gì khiến lão nhân gia ngài kính ngươi hẳn 3 phần, không khỏi quá ngưu bức đi chứ!
Chỉ thấy Lâm Thần không có ý tứ bại lộ thân phận, vị Đan trưởng lão kia cũng không phải là người không biết điều, lão trực tiếp hỏi thẳng vấn đề chính.
- Không biết, có phải vừa nãy là 1 viên* “ thập thành đan “*?
“ Thập thành đan “? Lại là cái quái gì, không phải 2 người bọn ngươi khinh chúng ta xài mật ngữ nói chuyện chứ? Cũng quá keo kiệt đi nha!
Đa số võ giả ở đây không có xuất thân gì nên không biết cũng phải. Nhưng hễ là 1 người có tu vi cao 1 chút đều biết ý nghĩa của cái gọi là “ thập thành đan “ này. Đan dược luyện chế ra đều có tỉ lệ thất bại nhất định, cho dù có luyện chế đi ra cũng không thể bảo đảm dược hiệu đạt hiệu quả thập phần. Nhưng “ thập thành đan “ thỏa mãn điều đó, đan dược được luyện chế ra với độ tinh khiết cao nhất cũng như mang lại hiệu quả trọn vẹn mà không để lại chút di chứng.
Tự cổ chí kim “ thập thành đan” đã thất truyền từ lâu sở dĩ không ai còn biết thủ pháp luyện chế ra cấp độ đan dược này. Thân là 1 Đan Sư đã cận kề cấp độ Đại Sư, Đan Trung hiểu rõ việc này mang đến ý nghĩa hệ trọng thế nào, phải biết cho dù lão tổ Đan gia cũng chỉ có thể luyện đến mức 9 thành mà thôi.
- Ồ! Không hổ là Đan Gia, vị trưởng lão này pháp nhãn tốt thật! Đúng đan dược vừa nãy là Liệu Thương Đan huyền giai sơ cấp “ thập thành “!
Khóe mắt lão giật giật, nói đùa dù gì lão cũng là 1 Đan sư sao lại không nhận ra “ thập thành đan” được. Tiếng nói của Lâm Thần vừa phát ra, mọi người hễ có kiến thức đều sôi trào hẳn lên. Lại đúng là “ thập thành đan “, mà còn lại là Huyền giai sơ cấp “ thập thành đan “. Nếu đem đi đấu giá thì phải giá trị đến mức nào chứ!
Nhất thời như không hẹn trước toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào đan dược trên tay tên tán tu kia. Hắn nhất thời ẳm trên mình “ củ khoai bỏng tay “, tu vi của hắn so với mọi người ở đây thì không đáng nhắc tới sao có thể chịu cho nỗi. Hắn sợ hãi nói:
- Vị đại nhân này, vật quý thế ta thật nhận không nổi a!
Lâm Thần thở dài, thật ra hắn cũng biết “ hoài bích có tội “ đạo lí này nên đành cho đệ tử Lâm Gia đưa hắn đi 1 cái biệt viện.
Sau khi tên tán tu kia đi khỏi, không ít ánh mắt lộ vẻ tham lam nồng đậm nhưng lại e ngại Lâm Gia nên không dám có tạp tâm.
Lúc này mặc dù có 1 vài thứ không hay vừa xảy ra nhưng bầu không khí trong hội đấu giá lại càng cuồng nhiệt hơn. Mặc dù đồ vật đấu giá chưa ra sàn, thế nhưng ai ngu lại không biết người ta vừa tiện tay là 1 viên Huyền giai “ thập thành “ đan, vậy thì đồ vật đấu giá phải quý biết dường nào!
Lâm Thần nội tâm vô cùng cao hứng nhưng hắn lại không hay biết, trên các cao lầu chữ Thiên kia lại từng thế lực nãy lên tư tâm với Lâm Gia. Báo hiệu cho 1 hồi mưa máu gió tanh sắp tới.
* Tới tới tới, like đâu,cảm xúc đâu, cm đâu, đạo hữu nào đang luyện nhanh tay nào! *****