Kiển

Chương 17: Chương 17




Vì sao ngày nào nhị đệ với tam đệ cũng truy đuổi ta, bắt buộc ta phải chịu sự dày vò của tình dục, làm ta không còn chỗ trốn. Ở nhà thì bị nhị đệ với tam đệ tranh đoạt, ở công ty lại là thiên hạ của nhị đệ. Mặc dù trước kia cũng muốn làm chuyện đó với bọn chúng, nhưng khi đó sức khống chế của bọn chúng rõ ràng rất tốt, còn bây giờ thì lúc nào cũng cố chiếm lấy mình. Thật là phiền toái, may mà tứ đệ không tham gia vào, biểu hiện cũng không tệ, chứ nếu có thêm nó vào, chỉ sợ ba người như mình cũng không chịu nổi. Thân thể không nghỉ ngơi đủ càng ngày càng mệt mỏi, may mà mình mượn cơ hội đi công tác mà trốn thoát được khỏi bọn chúng bốn ngày. Nhưng ngày mai phải về rồi, làm sao đây? Quên đi, chuyện ngày mai, để ngày mai phiền não. Mang theo tâm tư sầu lo cùng lo lắng về tương lai, Tư Đồ Cương dần dần chìm vào giấc ngủ. Hình như có vật gì đó nằng nặng đang đè lên ngực mình, thật là khó chịu, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Muốn giãy dụa, đẩy cái thứ kia gì, nhưng tứ chi lại không cách nào nhúc nhích. Là gì thế? Buông ta ra! Tư Đồ Cương kiệt lực tỉnh táo lại, muốn nhìn rõ ràng xem là cái gì đã quấy rầy giấc ngủ của y. Ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa sáng vào phòng khiến mọi thứ như phủ thêm lớp lớp màn bạc lấp lánh. Tư Đồ Cương hoảng sợ phát hiện ra thứ đặt trên ngực y lại chính là chân y, hơn nữa tay cũng bị người khác trói lại. Có người bắt cóc mình sao? “Đại ca, ngươi tỉnh rồi?” Nương theo thanh âm quen thuộc, tách một tiếng, đèn điện đã được bật sáng, cũng chiếu rọi thân thể lõa lồ của Tư Đồ Cương. “Là ngươi?! Ngươi muốn làm gì! Mau cởi trói cho ta!” Tư Đồ Cương giãy dụa, đập vào thành giường, vang lên từng tiếng cộp cộp. “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu?” Bởi vì chân bị trói ngược lên đầu giường mà cái mông bị lộ ra ngoài, hiện đang bị ngón tay thon dài vuốt ve, dần dần, ngón tay đó đã chạy lên phía bắp đùi non mượt, Tư Đồ Nham tiến sát vào mặt Tư Đồ Cương, hai cái mũi cơ hồ còn chạm vào nhau. “Hiểu gì chứ?” Tư Đồ Cương ngu ngơ hỏi, mời từ trong mơ tỉnh lại, ngay cả tình huống hiện tại y còn chưa rõ. “Lại còn giả ngu?” Ngón tay mang theo trừng phạt mà tàn nhẫn véo viên hồng đậu trước ngực, khiến cho thân thể y run rẩy: “Chẳng lẽ ngươi không biết, ba anh em ta đã vì ngươi mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi sao?” “Vì ta? Sứt đầu mẻ trán? Vì sao?” Hai tròng mắt tối tăm nhìn đệ đệ, bên trong ẩn chứa đầy sự hoang mang. Tư Đồ Nham cười rộ lên: “Cũng đúng, đại ca thuần khiết như thế, làm sao biết được.” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ba ngươi đều kỳ lạ vậy?” Nhíu mi, Tư Đồ Cương cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Bởi vì bọn ta yêu ngươi, đã quá yêu ngươi, nên ai cũng muốn độc chiếm ngươi, làm cho ngươi chỉ thuộc về riêng mình.” “Thì ra… ngươi cũng…” Nhớ tới trước khi ngủ còn nghĩ rằng tứ đệ khác hai người kia, Tư Đồ Cương cảm thấy mình thật ngốc, có lẽ cho tới bây giờ, y vẫn không hiểu rõ về lũ em. Thật đúng là làm anh thất bại mà. “Đúng vậy, hơn nữa takhông giống hai người kia, ta sẽ đợi thời cơ tốt nhất mới ra tay.” “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Bây giờ mới ý thức được tư thế này có bao nhiêu nguy hiểm, Tư Đồ Cương vô cùng sợ hãi. Tay chân đều bị trói, căn bản không nhúc nhích được gì, giờ đây y như một miếng thịt trên thớt, tùy thời bị người khác muốn làm gì thì làm. “Làm gì ư? Ngươi khẩu giao cho tam ca, đem lần đầu tiên cho nhị ca, cùng nhị ca ân ái trong phòng làm việc, đem thánh địa mà ngươi cấm ta bước vào dâng cho nhị ca, ngươi nói ta phải làm sao đây? Đại ca, đến tột cùng, ngươi thuộc về ai?” Lời nói vẫn êm ái như cũ, sắc mặt cũng không chút thay đổi, nhưng Tư Đồ Cương lại có thể cảm nhận được lửa giận hừng hực đang ẩn sau sự bình tĩnh đó, làm cho y lạnh gáy, da gà nổi ầm ầm. “Ta không thuộc về ai hết, ta chỉ thuộc về ta.” Bị Tư Đồ Huy cùng Tư Đồ Hạo làm phiền đã khiến Tư Đồ Cương không nhịn được nữa, y phải nói cho bọn chúng biết suy nghĩ của y, muốn bọn chúng phải tôn trọng y. “Vậy sao? Ta đã vì đại ca mà chuẩn bị thứ này, đại ca có thể vừa cảm thụ, vừa ngẫm nghĩ lại bản thân nên thuộc về ai. Ta nghĩ thứ này sẽ trợ giúp cho đại ca hiểu rõ vấn đề hơn đó.” Tư Đồ Nham cầm cái túi du lịch lên, lấy một cái bình thủy tinh. “Đây là cái gì?” Mà to thế, còn to hơn cả cái chai bệnh viên dùng để truyền dịch nữa. Tư Đồ Cương khó hiểu nhìn nhìn. “Đại ca, nghĩ làm gì cho mệt? Đêm nay, ngươi chỉ cần cảm thụ là được.” Khóe miệng Tư Đồ Nham khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười tà ác. “Không, ưm…” “Vì thanh quản của đại ca, nên phải dùng khẩu tắc thôi. Mặc dù ta biết tiếng rên rỉ của đại ca có tiếng là đầu độc lòng người…” Nhìn Tư Đồ Cương liều mạng lắc đầu, Tư Đồ Nham tươi cười nói tiếp: “Ngươi muốn nói đó là gào thét vì thống khổ hả?” Đúng vậy! Đúng vậy! Tư Đồ Nham lại càng cười vui vẻ hơn: “Đây cũng là một trong các điểm quyến rũ của ngươi đó, trong từng động tác đều ẩn chứa phong tình.” Không có! Không có! Con ngươi đen trừng mắt nhìn Tư Đồ Nham, làm hắn càng thêm ác ý mà nói: “Được rồi, ngươi đã không đồng ý, vậy ta sửa lại ‘nội tâm dâm đãng dung nhập với mọi động tác’ có được không? Ừ, sửa vậy đi, quá chuẩn rồi. Đại ca, ngươi không hổ là đại ca, khó trách bao nhiêu đối thủ bị ngươi đánh bại.” Ta không nói cái này, ta đâu có ý đó. Còn nữa, chuyện thương trường sao lại giống việc này được?! Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau mà! “Đại ca nói nhiều cũng vô ích, lấy tạm câu nói của tam ca ‘nói nhiều lãng phí thời gian’, đại ca, đêm nay ngươi không cần nhìn, cũng không cần kêu, chỉ cần dùng toàn bộ tri giác để cảm thụ là được rồi.” Lời vừa dứt, một miếng vải đen đã che khuất tầm mắt Tư Đồ Cương. Không cách nào nhìn thấy, khiến Tư Đồ Cương sợ hãi, thân hình tráng kiện run lên nhè nhẹ. “Nếu như một đêm không đủ, ta có thể phụng bồi thêm vài đêm nữa, thẳng đến khi đại ca rõ ràng bản thân thuộc về người nào mới thôi.” Trong bóng tối, thanh âm lạnh lẽo vang lên làm trái tim Tư Đồ Cương như bị chìm trong băng tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.