Kiếp Mộng Sinh

Chương 10: Chương 10: THÁNH QUÂN RỜI TRẦN THẾ, MẪU ĐƠN NỞ VÌ AI? (4)




U Lạc sắp xếp lại một số sách lại thành một chòng sách cao, lúc nàng đang ôm mấy quyển sách vào trong ngực, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên ánh mắt nàng lại lơ đãng nhìn qua bức tranh treo trên tường gần đó. Vừa rồi khi nàng vào đây để tìm sách, không chú ý nhiều đến những vật trang trí xung quanh, bây giờ nhìn lại mới thấy ở trong phòng không treo thêm bất cứ bức tranh nào khác nữa, ngoại trừ có một bức tranh đang treo trên tường...

U Lạc lùi lại phía sau, nàng bây giờ nên phải ra khỏi đây mới đúng, nhưng không hiểu sao nàng lại do dự... Nàng ngước mắt nhìn bức tranh đối diện.

Bức tranh này không giống với những bức tranh ở tầng dưới, trong tranh là vẽ một người con gái mặc đồ trắng đang ngồi trên một cái xích đu, mái tóc đen dài đến tận trải dài trên mặt đất. Ngoài ra thì màu phong nền đều là một màu trắng xóa.

Màu vẽ của bức tranh khá thô và mờ nhạt, không sắc nét rõ ràng như bức tranh hoa mẫu đơn, nhưng lại có gì đó rất chân thật...

U Lạc cũng không rõ bản thân từ lúc nào lại có hứng thú với việc ngắm tranh này nọ như thế. Nàng ôm chặt quyển sách trong ngực, xoay người lại, chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Bịch! Như có vật gì rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thật lớn trong phòng. Tiếng động này cũng làm bước chân của U Lạc đang muốn đi tiếp chợt dừng lại.

U Lạc quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuống. Một quyển sách dày cộm đang nằm trên đất, U Lạc bước đến, đặt chòng sách trên bàn, sau đó nhặt quyển sách lên.

Nhìn bìa sách dính đầy bụi, chắc là đã cất lâu lắm rồi, U Lạc nhìn ngó quyển sách một lúc, cũng không biết đây là loại sách gì, trên sách không ghi rõ tiêu đề, hay đây là một quyển sách để ghi chép?

Một quyển sách ghi chép là trong sách chỉ là những trang giấy trắng, công dụng của loại sách này là để người khác ghi chép điều cần thiết vào. Nàng nhớ Mộng Phù cũng có một quyển sách tương tự như thế, hình như là nàng ấy dùng để ghi lại những việc cần làm vào trên trang giấy, những lúc nàng ấy quên đi việc gì thì sẽ lấy quyển sách ra để xem.

U Lạc mở quyển sách ra, trang giấy quả nhiên đều là màu trắng. Nàng cũng đang cần một quyển sách để ghi chép, hay là nàng xin Thánh Cô lấy một quyển để dùng nhỉ?

...

Tiểu U Mịch mở to đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào vị Thánh Cô đang ngồi trước mắt: “Thánh Cô, con có thể giúp gì được cho người không?”

Bé thật sự không thích cứ ngồi yên một chỗ, thật sự rất chán!

Thánh Cô nhíu mày, lạnh nhạt nhìn Tiểu U Mịch: “Đi ra ngoài.”

Tiểu U Mịch bĩu môi không vui, bé cảm thấy vị Thánh Cô này đúng như lời đồn, vừa khó tính vừa lạnh lùng. Đúng là một người khó gần!

Vừa đúng lúc này U Lạc bước vào, vừa nhìn thấy Tiểu U Mịch, nàng đã vội kêu lên: “U Mịch!”

Tiểu U Mịch nhanh chóng chạy tới, hưng phấn cười: “Tỷ cuối cùng cũng về rồi.”

U Lạc nhìn gương mặt tròn trịa của Tiểu U Mịch, thật muốn nhéo lấy gương mặt ấy, đáng tiếc hiện giờ nàng đang ôm một chòng sách, nên không thể nào vươn tay nhéo được.

Tiểu U Mịch thấy trên trán U Lạc thấm đầy mồ hôi, biết nàng chắc rất vất vả khi tìm sách, nên Tiểu U Mịch ôm lấy chòng sách từ trong ngực U Lạc, rồi đem từng quyển sách đặt trên bàn.

“U Mịch, Mộng Phù đâu?” Không thấy bóng dáng của Mộng Phù trong phòng, U Lạc liền hỏi Tiểu U Mịch.

“Tỷ ấy xuống tầng ba để lấy sách cho Thánh Cô rồi.” Tiểu U Mịch nói tới đây, hai mắt không vui nhìn Thánh Cô. Vị này cứ cách một phút là lại sai Mộng Phù tỷ tỷ lấy sách này rồi lấy sách nọ. Hèn gì không ai thèm làm việc cho nàng ta!

Nhưng dù bé có trừng mắt ra sao, vị Thánh Cô kia vẫn rất an nhàn đọc sách, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn bọn họ cũng không hề có. Đúng là quá kiêu ngạo!

U Lạc liếc mắt vị Thánh Cô đang ngồi đọc sách, do dự một lúc rồi bước đến, cầm quyển sách đưa đến trước mặt Thánh Cô: “Lúc nãy ta tìm thấy một quyển sách toàn trang giấy trắng đã cũ, liệu Thánh Cô có thể cho ta quyển sách này không?”

Thánh Cô gấp quyển sách đang đang đọc lại, nhìn quyển sách trước mắt, sau đó cầm lấy, lật từng trang ra xem.

Lúc này Tiểu U Mịch đã sắp xếp xong những quyển sách U Lạc cầm về. Lúc bé đang định đi đến chỗ của U Lạc, chợt lại bị mấy chậu hoa trên kệ làm cho hiếu kỳ. Đây là những chậu hoa vừa rồi Thánh Cô từ tầng năm đem lên, hình như đó là hoa mẫu đơn thì phải.

Bé lén nhìn Thánh Cô và U Lạc, hai người kia đang đưa lưng về phía bé, nên không thấy bé đang làm gì.

Tiểu U Mịch nhanh chân chạy tới gần cái kệ, hai mắt hứng khởi nhìn những cánh hoa đỏ rục trong chậu. Bé luôn rất thích nghiên cứu về các loài giống hoa mới lạ. Loại hoa mẫu đơn này là loại hoa rất quý, bé trước đây cũng chỉ được nhìn qua sách chứ chưa thấy tận mắt ngoài đời bao giờ.

Hôm nay đúng là ngày may mắn!

Bé nhìn ngắm hồi lâu, vẫn chưa cảm thấy đã nghiền, nên bèn giơ mấy ngón tay ra, sờ lấy cánh hoa mềm mại.

Chỉ là không ngờ tới, bé vừa mới đụng vô, thì cánh hoa đã bị rụng rơi xuống đất.

Tiểu U Mịch giật mình thu tay lại, bước chân hoảng loạn lùi lại phía sau.

Bé lau mồ hôi đã thấm đầy trên trán, lo lắng nhìn Thánh Cô, cũng may vị kia vẫn còn đang cầm quyển sách xem, chưa phát giác ra bên này có gì không ổn.

Thánh Cô nổi tiếng là người nghiêm khắc khó gần, nhưng ở Mộng Thánh Cung, không ai không biết vị này có sở thích rất yêu thích chăm sóc các giống hoa mẫu đơn.

Tiểu U Mịch thở nhẹ một hơi trong lòng, đúng lúc nhìn thấy cánh hoa nằm trên đất vừa mới bị rụng, vẻ mặt liền khẩn trương, bé hốt hoảng nhặt cánh hoa lên giấu trong tay áo.

Nếu để Thánh Cô biết thì nhất định sẽ trách phạt bé mất!

Chợt một bàn tay đặt lên vai bé, Tiểu U Micj giật bắn người nhảy dựng lên.

Vừa quay người lại đã nhìn thấy U Lạc đang khó hiểu nhìn bé.

“Muội làm sao thế? Tự nhiên lại nhảy dựng lên?”

“Không... không... có gì.” Tiểu U Mịch chột dạ nắm chặt lấy tay áo. Bé sợ hãi U Lạc sẽ hỏi thêm gì đó nên vội vàng hỏi: “Vừa rồi tỷ nói gì với Thánh Cô thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là ta muốn Thánh Cô cho ta một quyển sách để ghi chép thôi.” U Lạc cũng không hỏi thêm việc vừa rồi nữa, bản thân nàng cũng không phát hiện vẻ mặt đang lo lắng của Tiểu U Mịch.

“Vậy hả... thế Thánh Cô có cho tỷ không?” Tiểu U Mịch cười gượng vài tiếng.

U Lạc gật đầu. Tiểu U Mịch suy ngẫm một lát liền nói: “Hôm nay phải tập trung ở đại điện, muội nghĩ chúng ta nên trở về để chuẩn bị đồ đạc trước, nếu không lỡ như tổng quản tới để kiểm tra không thấy chúng ta thì bà ấy sẽ kiếm cớ trách phạt mất.”

“Nhưng ta muốn ở lại chờ Mộng Phù cùng đi.”

“Nhưng Mộng Phù tỷ phải ở lại đây rất lâu! Chúng ta cũng không thể ở đây hoài được.” Tiểu U Mịch gấp gáp níu kéo tay áo của U Lạc, bộ dạng nhất định phải đi.

U Lạc vẫn còn chần chừ chưa muốn đi, lúc này chợt Thánh Cô lên tiếng: “Các ngươi trở về trước đi.”

Thánh Cô đã nói thế nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại thì quá thất lễ rồi, U Lạc nhìn Thánh Cô, vẻ mặt của ngài ấy vẫn lạnh lùng không cảm xúc như cũ, không nhìn ra đang vui hay buồn, nhưng qua giọng điệu vừa rồi khi nói chuyện của ngài ấy, hình như rất không vui khi họ ở lại.

Tiểu U Mịch nghe thế càng gật đầu liên tục, rồi

nói tiếp: “Thánh Cô cũng đã kêu chúng trở về thì tỷ cứ làm theo lời ngài ấy đi. Chúng ta mau trở về thôi.”

“Thôi được...”

Tiểu U Mịch lén nhìn Thánh Cô, sắc mặt vừa khẩn trương vừa kích động, như sợ Thánh Cô sẽ đổi ý, bé nhanh chóng cầm lấy tay của U Lạc, chạy nhanh ra ngoài.

...

“Rốt cuộc muội có chuyện gì? Sao lại gấp gáp chạy đi như thế.” Vừa trở lại trong phòng, U Lạc liền kéo Tiểu U Mịch ngồi xuống, nhanh chóng truy hỏi.

Thánh Cô nhìn bóng lưng của cả hai đã biến mất sau cánh cửa, lúc này một thu hồi tầm mắt, tiếp tục cầm quyển sách lên đọc.

“Thật ra...” Tiểu U Mịch do dự nhìn U Lạc, nhìn ánh mắt lo lắng của U Lạc, bé đành thở dài, kể lại mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, U Lạc chống tay lên má, bĩu môi nói một câu một: “Muội thật ngốc.”

Nàng mắng Tiểu U Mịch ngốc không phải vì làm rụng cánh hoa của Thánh Cô, mà là vì một chuyện nhỏ này mà sợ hãi.

Dù Thánh Cô có biết thì sao, dù tức giận thì cũng chỉ la hai ba câu thôi, ngài cũng không thể dùng hình tra tấn . Vậy mà nha đầu này lại sợ như thế, không phải ngốc thì là gì!

Tiểu U Mịch nhăn cái mũi lại, rầu rĩ than phiền: “Muội cũng không phải cố ý mà.”

U Lạc buồn cười nhìn gương mặt nhăn nhó của Tiểu U Mịch, bèn vươn tay xoa đầu bé, sau đó nàng đứng dậy đi đến chỗ cái kệ để lấy bút lông và mực.

“Được rồi, đừng buồn nữa. Lúc trước không phải muội nói muốn có một quyển sách để ghi chép sao? Ta vừa có một quyển để cho muội và ta dùng này.”

U Lạc muốn tâm trạng của Tiểu U Mịch tốt hơn, nên nàng đem quyển sách mới đem về ra, khi đặt lên bàn, nàng quả nhiên thấy được hai mắt thích thú của nhóc con.

“Muội muốn xem.” Tiểu U Mịch hưng phấn cầm lấy, hai tay không nhịn được sờ lung tung, miệng cười toe toét không ngừng.

Nhóc con rất vui vẻ, hoàn toàn đem việc phiền muộn kia quăng sang một bên.

“Muội nghĩ nếu trang trí vài cánh hoa lên trang giấy nhất định sẽ rất đẹp!”

Tiểu U Mịch như nhớ tới cái gì, lấy từ trong tay áo ra một cánh hoa đỏ, đặt vào trang sách.

U Lạc cũng tò mò nên tới gần xem thử, không nghĩ tới cánh hoa đang nằm trên trang giấy đột nhiên lại phát sáng.

Cả hai đều giật mình, ngây người nhìn trang giấy đang từ từ hiện lên những dòng chữ đen.

U Lạc sờ nhẹ lên hàng chữ, đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ...

Đây là việc gì đang xảy ra?

Tiểu U Mịch chớp chớp mắt, khác hoàn toàn với vẻ ngây người của U Lạc, phản ứng của bé lại rất kích động: “Oa! Thật thần kì, đây đúng là bảo bối mà!”

Một đứa trẻ luôn có những suy nghĩ tương đối theo hướng vô tư, một số chuyện phức tạp do người lớn suy nghĩ ra sẽ thường có những kết quả rắc rối khó giải quyết, nhưng nếu là một đứa trẻ thì dù là chuyện lớn đến đâu thì cũng có những hướng suy nghĩ giải quyết vô tư...

“U Mịch...” U Lạc run rẩy kêu lên, ngón tay chỉ về phía quyển sách.

“Bên trong viết cái gì thế?”

Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, chuyện vừa rồi thật kì lạ, sao tự nhiên một trang giấy lại nổi chữ lên chứ?

Tiểu U Mịch cũng rất tò mò, nên không ngần ngại cầm lên, nhìn từng hàng chữ rồi đọc lên:

Ngày một tháng đầu xuân...

Hôm nay ta gặp hắn, muốn hắn hợp tác với ta, nhưng có vẻ hắn không đồng ý. Phản ứng này của hắn, ta vốn đã liệu trước được, cho nên ta đã đã nói với hắn một câu...

Quả nhiên khi nghe xong hắn đã đồng ý ngay...

Gặp chuyện của nàng hắn ta vẫn luôn không cách nào dùng lý trí để suy xét, nhưng hắn có lẽ lại không ngờ rằng, những gì ta sắp làm còn đáng sợ hơn hắn đã nghĩ.

Trước khi ta rời khỏi, hắn đã hỏi ta một câu. Liệu ta có hối hận hay không?

Ta cảm thấy rất buồn cười, nếu như hối hận, ta đã không làm như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.