“Câm miệng chó của anh lại.” Lăng Vi hét to một tiếng, kéo Mộ Bạch đi về phía cửa ngoài.
Mộ Bạch vốn có chút võ, lại không biết vì sao lúc đến gần Lăng Vi thì toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, bây giờ cho dù anh có chạy, cũng chạy không nổi.
Bên trong khách sạn Sheraton
Viêm Bá Nghị đang trải nghiệm một màn gió tanh mưa máu, vốn đã tránh khỏi họng súng của Carrera, hôm nay bọn họ đến đây vốn để bàn chuyện mafia Ý và bang Xích Viêm ở thành phố Liêu hỗ trợ lẫn nhau, dù sao bang Xích Viêm muốn có chỗ đứng ở Ý, không thể thiếu sự giúp đỡ của mafia được, nhưng dự đoán và hiện thực vẫn luôn phát sinh ra chỗ chênh lệch.
“Lão đại, đừng nhìn di động nữa, cô Lăng sẽ không chạy được đâu.” Sở Phong tránh khỏi đòn tấn công của thuộc hạ Carrera, chạy đến trước mặt Viêm Bá Nghị, lại giải quyết hai kẻ địch đến gần.
Từ màn hình giám sát Viêm Bá Nghị trông thấy Lăng Vi kìm kẹp Mộ Bạch, trong lòng đau nhói từng cơn, anh đã rơi vào lưới tình, rất sâu rất sâu, sâu đến không thấy đáy. Đã năm năm, kể từ lúc gặp lại người phụ nữ đó, anh cảm thấy anh cũng được ông trời thương xót rồi, mà bây giờ…… Anh yêu cô như vậy, cô lại muốn bỏ đi.
“Ha ha, Viêm lão đại, hôm nay là ngày chết của mày, mày yên tâm, chỉ cần mày chết, tao nhất định sẽ thay mày tiếp quản bang Xích Viêm thật tốt, mày yên lòng mà đi đi.” Carrera cười điên cuồng, hắn vừa bắn vừa lui về phía cửa.
Sở Phong vừa nghe câu nói đó của Carrera, phỉ nhổ một tiếng chửi rủa: “Mụ nội mày, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày, người dám để mắt đến bang Xích Viêm bọn tao còn chưa ra đời đâu, Sở Phong tao hôm nay nếu không xử mày……”
Viêm Bá Nghị kéo Sở Phong lại, nhìn ánh mắt tức đến trợn to của Sở Phong lắc đầu, nghe Carrera nói xằng nói bậy, tâm tình anh lại từ từ bình tĩnh lại.
Bang Xích Viêm cũng đã chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng so sánh với vũ khí của mấy tên sát thủ mafia thì, vũ khí trong tay anh em bọn họ có hơi yếu.
Anh giơ súng ngắm chuẩn vào Carrera liền nhanh chóng bóp cò, Carrera cũng nhanh chóng giơ tay bắn tới, chỉ trong khoảnh khắc, Sở Phong kéo Viêm Bá Nghị qua, đỡ cho anh một viện đạn, liền ngã xuống.
“Sở Phong, Sở Phong cậu sao rồi?” Viêm Bá Nghị núp sau chiếc bàn, cúi người xuống nhìn Sở Phong, vẻ lo lắng trong mắt càng ngày càng nhiều.
Cánh tay Carrera trúng đạn, dường như hắn trông thấy Sở Phong bị bắn trúng ngực, không khỏi vui sướng trong lòng, dù sao đại ca bang Xích Viêm không dễ xử lí, nhưng làm chết một tên nhị đương gia cũng không tệ. Nghĩ đến đây, hắn xách tay cầm điều khiển trong tay lên, xông về phía Viêm Bá Nghị vung tay cười phá lên.
“Ha ha ha ha, Viêm lão đại, mày mau bảo thuộc hạ của mày dừng tay đi, tao sớm đã chôn thuốc nổ trong căn phòng này rồi, nếu như không muốn chết, thì bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi.” Nói xong hắn ấn xuống một con số, chỉ nghe một tiếng bùm, góc tường bị nổ ra một mảng, góc tường bung ra, một anh em trong bang Xích Viêm theo đó mà rơi xuống.
Thấy cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ tất cả những người trong phòng, Carrera lại cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, ngu xuẩn, đều nói lão đại bang Xích Viêm có dũng có mưu, còn nói gì mà…… là bá chủ phương đông? Tao nhổ này, Carrera tao là người đầu tiên không phục, sao nào, hôm nay trước mặt chúng mày tao liền……” Carrera dựa vào cạnh cửa, một tay che vết thương, một bên nhìn chằm chằm động tác của Viêm Bá Nghị, vẫn không quên phát ngôn bừa bãi.
Viêm Bá Nghị che vị trí vết thương của Sở Phong, trong lòng tuy có chút nóng ruột, nhưng ánh mắt quét qua hàng ghế lô kia, che giấu ánh sáng nơi đáy mắt, mở miệng nói: “Mày cho rằng là ngày chết của tao, sao không đoán xem hôm nay kết cục của mày sẽ như thế nào?”