Đến giờ tan tầm, Lăng Vi dắt tay Lăng Dịch Sâm đi ra phòng làm việc, khóa cửa lại. Bước nhanh về phía thang máy, không màng đến những ánh mắt khác thường của các nhân viên.
“Vi Vi, con cảm thấy mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy.” Lăng Dịch Sâm nhỏ giọng nói.
Lăng Vi gật đầu, bàn tay đang dắt Lăng Dịch Sâm siết lại. Bước chân nhanh hơn. Người khác thích nhìn thế nào là chuyện của họ, cô không can thiệp được. Lý Mai diễn tuồng này, nhất định là muốn làm ảnh hưởng địa vị của cô trong lòng nhân viên. Chẳng sao cả, không có gì phải giải thích.
“Vi Vi, mẹ vẫn muốn khóc hả? Con suy nghĩ nửa ngày trời rồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra một chuyện cười nè, có thể chọc cho mẹ vui đó nha.” Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Lăng Dịch Sâm ở trong lòng bàn tay của Lăng Vi đã nắm lại thành nắm đấm.
Bước chân của Lăng Vi thoáng khựng lại, cúi đầu nhìn con trai, trong lòng có một dòng cảm xúc không thể nói ra, được câu nói quan tâm của con trai lấp đầy.
Sinh Lăng Dịch Sâm, là quyết định chính xác nhất của cô trong hai mươi mấy năm nay.
“Hì hì, Vi Vi, đừng nhìn cục cưng của mẹ với ánh mắt này nữa. Người ta thật là có chút ngại ngùng đó. Khụ khụ.” Bàn tay nhỏ mập mạp còn lại của Lăng Dịch Sâm huơ múa, cười hì hì nói.
Lăng Vi khom người xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn cua con trai, rồi bế cậu lên. Bất kể bên ngoài có sóng to gió lớn cỡ nào, chỉ cần con trai ở bên cạnh cô, thì cô liền có hậu thuẫn vững chắc, cô có thể khiêu chiến tất cả khó khăn, hiểm trở. Để cho con trai có một tuổi thơ tươi đẹp.
Sau khi đi vào thang máy, Lăng Vi nhẹ giọng dặn dò Lăng Dịch Sâm: “Dịch Dịch, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đừng nói với daddy con nhé.”
“Tại sao vậy ạ?” Chống cằm lên vai mami, thoải mái quá đi ~
Lăng Vi kiên nhẫn giải thích: “Người đến là một bà già mẹ không thích, bà ta sống chung với ông ngoại con, mami lo daddy con biết được thì sẽ tìm bà già đó tính sổ, đến lúc đó ông ngoại con cũng sẽ bị ảnh hưởng, con hứa với mami không nói với daddy con có được không nào?”
Lăng Dịch Sâm xoay đầu qua nhìn Lăng Vi, chớp chớp đôi mắt to như biết nói kia, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, giống như là đã hạ quyết tâm gì đó vậy, gật đầu một cái.
“Mami, chẳng phải ông ngoại con đã đuổi mẹ ra khỏi nhà sao? Tại sao còn phải để ý đến ông ấy? Nếu như ba con đuổi con ra khỏi nhà á hả, hừ hừ, thì sau này con sẽ không dưỡng lão, đưa tang cho ba đâu.”
Lăng Vi toát mồ hôi, cô bắt đầu hối hận rồi, tại sao chuyện gì đều kể hết cho nó nghe chứ. Tuổi còn nhỏ như thế đã hiểu được gì đâu. Nhưng lời nói ra cũng thật là khá kinh người đấy. Nếu như Viêm Bá Nghị nghe thấy Dịch Dịch nói câu không dưỡng lão, đưa tang này, sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lăng Vi cong lên, ngẩng đầu nhìn, thang máy đã đến tầng một rồi, cô thả Lăng Dịch Sâm xuống.
Nhớ đến lúc ở ngoài, con trai rất ít khi gọi cô là mami, cô hỏi: “Dịch Dịch, tại sao lúc ở ngoài không kêu là mami, con nít không được gọi thẳng tên của người lớn nha.”
Lăng Dịch Sâm vốn đang chăm chú nhìn thang máy, chỉ cần thang máy vừa mở cửa, thì cậu sẽ như một chiếc tên lửa chuẩn bị phóng đi, điên cuồng chạy ra ngoài. Không ngờ mami lại hỏi vấn đề này, thật là.
Cậu xoay đầu nhìn mami, lẩm bẩm nói: “Mẹ nhỏ như vậy đã sinh con ra, sẽ bị người ta hiểu lầm đó, con không muốn người ta hiểu lầm mami.”
Thằng nhóc này, trong lòng Lăng Vi chợt chua xót, bỗng chốc lại được mật ngọt vây lấy. Những chuyện không vui lúc sáng, toàn bộ đều bị quét đi hết.
Thang máy vừa mở ra, Lăng Dịch Sâm giống như được gắn mô-tơ vậy, đôi chân ngắn ngủn đạp một cái liền phóng ra mất rồi, daddy gọi điện cho cậu nói muốn đến đón, cậu muốn nhìn thấy daddy trước mami, (*^__^*), hì hì.
Lúc Lăng Vi muốn kêu Lăng Dịch Sâm lại, thì đã muộn rồi. Mắt thấy Dịch Dịch đã đụng phải người đang đi tới, cô vội chạy qua đó, lên tiếng xin lỗi.
“Thật, thật ngại quá.” Lăng Dịch Sâm kéo Lăng Dịch Sâm bị té ngã trên đất đứng dậy.
Người bị đụng không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ. Một đứa bé đụng vào có thể nặng được bao nhiêu chứ, hắn không hề để ý. Điều hắn để ý là Lăng Vi sẽ nói như thế nào.
“Lăng Vi, thật là bị cô gạt mất rồi, rõ ràng thằng nhóc này chính là con của cô, đúng chứ?” Giọng nói hơi trầm khàn vừa vang lên, Lăng Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Không ngờ Lý Canh lại chạy đến đây, lần này cô sẽ không mềm lòng, nhẹ tay nữa. Lăng Vi âm thầm hít sâu một hơi. Ngẩng đầu lên nhìn Lý Canh.
Hôm nay Lý Canh ăn mặc khác rất nhiều so với lần trước, trên đầu đội nón lưỡi trai, trên mặt thì vết xanh vết tím, chắc chắn là mới bị đánh cách đây không lâu.
“Sao anh lại đến đây?”
Khóe miệng của Lý Canh nhếch lên một nụ cười tự giễu, giơ tay sờ mũi của mình, nói: “Chuyện gạt tôi thì bỏ đi, tôi thường bị gạt nên quen rồi. Chỉ là không ngờ, cô lại có quan hệ với người của bang Xích Viêm, sau chuyện lần trước, bọn họ tìm tôi khắp nơi, tôi không thể nào không trốn hết chỗ này tới chỗ kia, thực ra lần này đến đây, vẫn là muốn mời cô đi theo tôi một chuyến, lần trước tôi không nên đối xử với cô như thế, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ thôi.”
Lăng Vi ôm Lăng Dịch Sâm nhìn thẳng vào Lý Canh, trong lòng nghĩ, hôm nay hình như Lý Canh có chút khác thường thì phải? Lại bắt đầu chơi trò khổ tâm? Cô là ai chứ, Lăng Vi đấy, có thể bị lừa đi thì đúng là ngốc rồi.
“Vi Vi, cô đi với tôi một chuyến, sẽ không làm hại đến cô và con trai cô đâu.” Ánh mắt Lý Canh lóe lên tia mập mờ, mặc dù giọng nói khiến người ta không thể soi ra điều gì. Nhưng Lăng Vi nhìn thấy thần thái đó của hắn, khóe môi ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt. Siết chặt Lăng Dịch Sâm không nói lời nào ở trong lòng, vừa lùi ra sau vừa nói: “Anh biết tính tôi rồi đấy, Lý Canh, trước kia chúng ta là bạn học, tôi cũng rất biết ơn ân tình của anh 5 năm trước, nhưng lần trước anh muốn bắt cóc hai mẹ con tôi, tôi cảm thấy đã trả hết tất cả nợ nần cho anh rồi, hôm nay không như trước nữa, tốt nhất anh nên lập tức rời khỏi đây đi.”
Lăng Vi cảm thấy mình đã tình nghĩa lắm rồi, mắt thấy Lý Canh từ từ ép đến gần, cô móc kim bạc trong tay ra, định ra tay kiềm chế người trước.
Lúc này Lăng Dịch Sâm rất nghe lời, cậu biết bây giờ không phải là lúc cậu nên tỏ vẻ đáng yêu, nên nhìn chằm chằm vào gã người xấu phía đối diện. Phì một cái, nuốt xuống những câu muốn mắng chửi người vào. Mami đã dạy cậu, trẻ con không được mắng người, nên những câu mắng người kia cậu đều giữ lại, đợi đến khi lớn lên, muốn mắng ai thì sẽ dốc hết một hơi mà bùng phát ra.
Nếu như Lăng Vi biết được suy nghĩ của Lăng Dịch Sâm, nhất định sẽ đỡ trán cười điên cuống, ông thần của tôi ơi……
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung, Lăng Vi tập trung nhìn bàn tay to của Lý Canh đang thò vào trong ngực hắn. Cô không nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng không thể không ra sức liều một lần.
“Ha ha ha, đừng ngốc nữa, lần này tôi không mang dao, súng đến nữa đâu. Lăng Vi, nếu như cô không đi với tôi, thì tôi sẽ cho nổ chỗ này, làm một màn cá chết lưới rách, cô có tin không?” Lý Canh cười điên cuồng, kéo dây kéo áo của mình ra.
Lăng Vi thấy Lý Canh buộc một vòng thuốc nổ lớn ở trên bụng, trong lòng chợt hoảng lên.
“Mami.” Lăng Dịch Sâm cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
Lăng Vi vỗ về con trai, vẫn muốn lui về sau, nhưng lùi nữa là đến thang máy rồi.
“Cô muốn tận mắt chứng kiến tòa nhà này bị tôi nổ tan tành phải không? Lăng Vi, bao nhiêu mạng người đều nằm trong tay cô đấy?” Lý Canh bắt đầu tấn công bằng lời nói.
Lăng Vi ngạc nhiên, sao còn tính mạng người lên đầu cô nữa rồi. Cô đội không nổi cái nón lớn như vậy đâu nha, như nghĩ ra chuyện gì, Lăng Vi dừng bước, chỉ về phía Lý Canh, khuyên bảo, “Nếu anh đã biết tôi có quan hệ với bang Xích Viêm, thì không nên đến đây bắt cóc tôi, bây giờ còn làm ra chuyện này, không ngờ nha Lý Canh, anh cũng lợi hại thật đấy.”
Nghe giọng điệu chế giễu châm chọc của Lăng Vi, thoáng chốc trong lòng Lý Canh chua xót. Vào thời thanh xuân tình yêu chớm nở, hắn từng yêu người phụ nữ này . Bây giờ…… lại làm khó cô trăm bề. Nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác. Chỉ có thể khuyên mình là bị ép buộc thôi, trong lòng Lý Canh mới có thể dễ chịu một chút, cũng có thể nhẫn tâm xuống tay.
“Khỏi nói đến những chuyện khác, có phải cô cảm thấy tôi không dám châm ngòi không? Bây giờ tôi sẽ cho cô thấy, dù sao nếu tôi chết, thì cô và con trai cô cũng không sống được, tất cả mọi người trong tòa nhà này đều phải chôn cùng chúng ta, ha ha ha, cũng coi như là chết có ý nghĩa rồi.”
Thấy Lý Canh đã móc bật lửa ra, Lăng Vi quát lớn, khiến hắn dừng lại.
“Tôi đi với anh, Lý Canh, tôi đi với anh, thả đứa nhỏ đi được không?” Lăng Vi quát lớn, giọng điệu lại không hề có chút ý cầu xin nào.
Lý Canh sửng sốt, nhìn hốc mắt vì sốt ruột mà đỏ lên của Lăng Vi, thực ra là ánh mắt của hắn đỏ lên, nhìn lầm rồi.
“Mami, con muốn đi chung với mẹ.” Sắc mặt của Lăng Dịch Sâm không tốt lắm, cậu vừa lén lút gọi điện cho daddy, tại sao daddy không bắt máy?
Lăng Vi trừng Lăng Dịch Sâm một cái, nhỏ giọng nói: “Con ở lại, chút nữa đi tìm daddy, rồi đi cứu mami.”
Lý Canh vừa nghe Lăng Vi đồng ý đi cùng, cũng đồng ý để lại đứa bé. Hắn cũng là người có con, cũng không đành lòng giao đứa bé cho những người đó.
“Bây giờ cô đi với tôi, nhóc con kia đứng yên tại chỗ, đợi chúng ta đi rồi thì mới được đi.” Lý Canh huơ huơ tay nói.
Lăng Vi thả Lăng Dịch Sâm xuống, từ từ đi về phía Lý Canh. Đối với Lăng Vi, trong lòng Lý Canh có chút không nỡ, nên không hề dùng dây thừng trói cô lại. Chỉ là bàn tay cầm bật lửa vẫn luôn để trên bụng buộc thuốc nổ.
Lăng Dịch Sâm nhìn mami bị kẻ xấu mang đi, sốt ruột dậm chân. Lấy di động ra gọi cho daddy lần nữa.
Vẫn không gọi được, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngoài cổng đại sảnh có một người đi vào. Chớp mắt nhìn lại, chính là daddy Viêm Bá Nghị.
“Dịch Dịch, sao con lại ở đây một mình, mami con đâu?” Viêm Bá Nghị đi qua, ngồi xổm trước mặt Lăng Dịch Sâm.
Lăng Dịch Sâm dẩu môi liều mạng lắc đầu, không nói gì. Thật là tức chết mà, mami vừa bị bắt đi thì daddy mới đến, hừ, gọi điện cũng không bắt, tức quá đi mà, hu hu.
Thấy hốc mắt con trai đầy nước mắt, Viêm Bá Nghị ôm Lăng Dịch Sâm vào lòng, an ủi nói: “Dịch Dịch đừng khóc, mami con đâu rồi?”
Nghĩ đến mami bị kẻ nguy hiểm kia bắt đi mất, Lăng Dịch Sâm sụt sịt mũi, chỉ về hướng bọn họ vừa rời đi, nói: “Lần trước kẻ bắt cóc mami mà hai người bắt gặp được đó, kẻ xấu đó, buộc thuốc nổ đến bắt mami đí nữa rồi, daddy, con gọi điện cho ba, tại sao ba không bắt máy, con sợ lắm, hu hu hu.” Lần đầu tiên Lăng Dịch Sâm đối mặt với cảnh tượng này, nước mắt chảy xuống ào ào.
Di động của anh đã chỉnh sang chế độ im lặng, lúc Dịch Dịch gọi điện cho anh, anh đang đậu xe nên không để ý, vừa nghĩ đến đây, Viêm Bá Nghị bắt đầu tự trách. Biết rằng giờ không phải là lúc tự trách, anh bế Lăng Dịch Sâm, sải bước chạy nhanh về phía Lăng Vi bị bắt đi.
“Daddy, mami sẽ không sao đúng không, daddy, hu hu hu, lúc nãy rất muốn ba ở bên cạnh tụi con, con sợ lắm.” Lăng Dịch Sâm nằm trên vai Viêm Bá Nghị, nghẹn ngào nói bên tai anh.