Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 75: Chương 75: Chương 70 (3)




Ngay lúc cô sắp ngã xuống, thì được một bàn tay dịu dàng kéo vào lòng.

Tiếng loảng xoảng vang dội trong căn hộ của Vưu Na, tiếng thủy tin vỡ vụn, xen lẫn tiếng chửi rủa, đứng trong sân đã có thể nghe thấy rõ ràng.

“Bây giờ lập tức bỏ chạy, nếu như bị phát hiện, thì sẽ bị tiêu diệt hết.” Vưu Na nghiến răng, nói một câu.

Chết tiệt, lại thất bại rồi, Lăng Vi đã sắp bị đưa đi ngay rồi, sẽ cách Viêm Bá Nghị thật xa, tốt biết mấy, cô ta đã có thể đến bên cạnh Viêm Bá Nghị rồi. Nhưng tại sao chứ, tại sao lại được cứu đi? Là vận may của Lăng Vi quá tốt, hay là mình quá xui xẻo.

Đạp lên đống bừa bộn đầy trên đất, Vưu Na cầm lấy áo khoác, mặc vào rồi đi ra ngoài. Đợi đến khi cô ta lái xe đến quán bar Lạc Sào, thì trời đã tối.

Thực sự nhịn không được nỗi căm phẫn trong lòng nữa, Vưu Na nốc hết mấy ly rượu, mới miễn cưỡng đè xuống nỗi oán hận trong lòng.

Cô ta nghĩ rằng kế hoạch của cô ta không chê vào đâu được, thiết kế cho Ưng Lão Tam đưa đến địa bàn của bang Đầu Ưng, lại cho một đám người khác lặng lẽ bắt Lăng Vi đi. Như vậy, cho dù Viêm Bá Nghị có điều tra được chỗ Lăng Vi bị giam, cũng phải đàm phán với bang Đầu Ưng một lúc, không được thì sẽ đánh nhau một trận, vậy thì cô ta sẽ có thời gian đưa Lăng Vi ra khỏi thành phố Liêu.

Bây giờ kế hoạch phá sản rồi, cô ta không đưa Lăng Vi đi được. Bưng ly rượu lên, nốc ừng ực một ly lại một ly.

Mấy gã độc thân ở quầy bar, thấy có một người đẹp thuộc dạng ngực to uống rượu mãnh liệt như vậy, nổi hứng lên, rối rít vây quanh.

“Người đẹp, đêm đến về nhà có sợ không, có cần anh trai đây đưa em về không?” Một trong số đàn ông đó đến gần nói.

Vưu Na nghiêng đầu nhìn một cái, cười lạnh. “Thêm một chai nữa.” Vẫy vẫy tay với bartender, chỉ vào chai rượu trống không, ra lệnh.

Bartender kia thấy Vưu Na ăn mặc đẹp đẽ, chỉ có một mình, có chút không muốn đi lấy rượu. Thường thì với những người khách như thế, bọn họ sẽ không để cho uống nhiều, sợ quán bar sẽ dây vào phiền phức không cần thiết.

Vưu Na lại hét lên. Bình thường cô ta vốn đã tùy ý, uống mấy ly thì cả người nóng lên, cởi áo khoác ra.

Bartender nhìn qua, người phụ nữ trước mặt uống nhiều quá rồi, vội đi gọi quản lý đến. Lúc này những người đàn ông bên cạnh Vưu Na lại tụ tập lại.

Vưu Na ngoắc ngoắc ngón tay với một trong số đó, tên kia đi lên trước muốn sờ chỗ nào đó của Vưu Na, Vưu Na mỉm cười, chợt giơ tay tát hắn ta một cái thật mạnh.

Gã đàn ông bị đánh bỗng chốc tức giận lên, muốn lên sàm sỡ, kết quả không chiếm được lợi gì, còn bị tát một cái, có ai mà không nổi giận chứ.

Sở Dụ vốn vừa tắm rửa xong, muốn uống chút rượu đỏ, đọc sách một chút rồi đi ngủ. Vừa nhận được điện thoại của quản lí quán bar thì vội vàng mặc đồ rồi xuống lầu, lo lắng không yên mà chạy tới. Vừa đi vào quán bar, đã bị mùi thuốc lá rẻ tiền xộc lên làm cho ho khan.

“Ngài tới rồi à, bạn của ngài đang ở trong phòng bao.” Quản lý quán bar thấy người đến đón Vưu Na, lập tức đi lên đón tiếp.

Sở Dụ gật đầu, mặt không cảm xúc đi theo quản lý quán bar vào phòng bao.

Vừa đi vào, đã thấy Vưu Na hơi rượu ngút trời đang ngả nghiêng dựa vào ghế sô pha, áo khoác trên người không còn nữa, ngay cả váy áo cũng nhăn nhúm, trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì rồi.

Đi qua đó, Sở Dụ giơ tay đẩy đẩy Vưu Na, muốn kêu cô ta đứng dậy. “Tỉnh dậy coi, giật kinh phong gì vậy, thế mà lại chạy đến quán bar uống rượu.”

Vưu Na không hề nhúc nhích, thở phì phì ngủ say. Hiện tại chính là hiệu quả mà cô ta muốn có, có thể không cần phải suy nghĩ gì cả, ngủ đến mức người khác kêu cũng không dậy được.

Sở Dụ che mũi, ngồi bên cạnh Vưu Na, anh ta không thường đến những chỗ như quán bar. Đúng thật là có chút chịu không nổi.

Có lẽ, bây giờ Lăng Vi chẳng còn quan tâm đi điều tra xem rốt cuộc ai là người bắt cóc mình, nhưng sớm muộn gì thì cô cũng biết được thôi. Người mà cô muốn tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra được.

Sau khi Viêm Bá Nghị chuyển tiền cho người thần bí kia, thì nhận được tin Lăng Vi đã bị bắt đi đâu. Không ngờ vừa chạy tới đã thấy Lăng Vi sắp bị người ta đẩy lên máy bay đưa đi, rời khỏi thành phố Liêu. Thế này là muốn chia cắt anh và Lăng Vi ư, làm sao có thể được chứ. Nghĩ đến suýt nữa người phụ nữ này lại rời khỏi mình, cánh tay Viêm Bá Nghị siết chặt lại một chút.

Lăng Vi bị ôm lấy nghĩ rằng Viêm Bá Nghị vẫn còn sợ hãi, vội an ủi nói: “Em không sao, anh đừng lo, thật đấy.”

Viêm Bá Nghị nặng nề gật đầu một cái.

Lăng Dịch Sâm đứng ở một bên, kéo Lăng Vi, yên lặng nhìn daddy và mami ôm nhau, tuy có chút không được tự nhiên lắm, nhưng cậu nhủ thầm trong lòng mình, sau này phải tập quen dần. Vốn không muốn quấy rầy bầu không khí trong căn phòng này, cậu cũng xoay người chạy đến một góc tiếp tục chơi máy game cầm tay. Nhưng lúc này, cái bụng lại hát lên bài vườn không nhà trống.

Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nghe thấy tiếng động thì nhìn nhau, Lăng Vi mất tự nhiên cười một cái, Viêm Bá Nghị thì vẫn thản nhiên như thế. Anh mỉm cười với Lăng Dịch Sâm, vươn tay ra: “Con trai, đến đây với daddy nào, chút nữa dắt con đi ăn một bữa hoành tráng nhé.”

Lăng Dịch Sâm nhìn Lăng Vi, phát hiện hình như mami đang mắc cỡ, cậu vui vẻ kêu lên: “Tốt quá, tốt quá, vậy mau mau xuất phát đi.”

Đợi đến khi Viêm Bá Nghị dắt Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm xuống lầu, thì đã là nửa đêm rồi. Anh lấy di động ra, bấm một dãy số, dặn dò mấy câu, rồi ngồi vào ghế lái, lái xe đi. Trước kia anh rất ít khi tự lái xe, nhưng gần đây anh rất thích tự lái xe, cảm giác một nhà ba người ở bên nhau thật sự rất tuyệt.

“Mami, hôm nay thiếu chút nữa là daddy khóc luôn đó.” Bên ghế phụ lái, Lăng Vi ôm Lăng Dịch Sâm, nghe con trai nói thế, cô nghiêng đầu nhìn Viêm Bá Nghị một cái.

Viêm Bá Nghị lập tức phản bác: “Làm gì có, daddy rất sốt ruột, sợ mami con có chuyện nguy hiểm, còn con đó, khóc đỏ cả mũi luôn.” Một đại ca xã hội đen như anh làm sao có thể khóc được chứ, anh có lòng tin chắc chắn có thể cứu Vi Vi về mà.

Đại khái là Lăng Dịch Sâm muốn thể hiện bản thân, vẫn cứ nói những lời có vẻ như đang khiêu chiến với thể diện của daddy cậu, Lăng Vi im lặng nhìn hai cha con cãi nhau, cười mà không nói gì.

Vì đã nửa đêm rồi, xe trên đường đi cũng rất ít. Vẫn có thể nhìn ra những chiếc xe taxi tới lui đón khách, trời rét lạnh, những người phấn đấu vì kế sinh nhai vẫn đang cực khổ cố gắng. Sẽ không vì tiết trời thay đổi, mà kiếm cớ lười biếng. Nhìn sang một quán vỉa hè nhỏ dưới ánh đèn đường, một cụ già dáng dấp còng lưng đang bán trà nóng, Lăng Vi quay đầu lại, một nỗi chua xót phát ra từ trong lòng.

Viêm Bá Nghị nghe thấy tiếng than thở trầm thấp, nghĩ một lúc, rồi hỏi một câu, “Vi Vi, em có thể cảm nhận được là ai bắt cóc em không?”

Lăng Vi lắc đầu: “Em cũng không biết, ở thành phố Liêu, ngoài Tống Thu Minh thì em không có kẻ thù nào nữa, Từ Văn Mậu hận em, nhưng hắn ta không có năng lực đó. Muốn tìm được mấy người kia, không có thực lực thì không có khả năng. Tống Thu Minh, cũng không khớp với manh mối này.”

Xe chạy đến một nhà hàng kiểu Trung thì dừng lại. Viêm Bá Nghị xuống xe, vòng qua thân xe đi đến bên ngoài ghế phụ lái, mở cửa cho Lăng Vi.

Lăng Dịch Sâm vừa thấy đến tiệm cơm rồi, thì lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Lăng Vi, chạy đến phía cửa. Nghĩ đến daddy mami vẫn chưa đi theo, cậu dừng chân lại: “Daddy, mami, nhanh lên một chút, cục cưng sắp đói chết rồi này.”

Khóe miệng Lăng Vi cong lên, yêu chiều trừng Lăng Dịch Sâm một cái, con mèo nhỏ tham ăn này, nếu không phải nói ra ngoài ăn cơm, đoán chừng đã ngủ từ sớm rồi.

Một nhà ba người của Lăng Vi vui vẻ hòa thuận đi ăn cơm, lúc Dịch Khôn nhận được điện thoại của Từ Niệm Niệm, hận không thể nổi điên lên vậy.

“Cô nói cái gì? Vi Vi bị bắt cóc?” Nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ, Dịch Khôn bóp tắt điếu thuốc trong tay.

Từ Niệm Niệm vốn không muốn gọi điện thoại cho Dịch Khôn, chỉ là nghĩ đến Vi Vi đã xảy ra chuyện lớn như thế mà không nói với anh ta một tiếng thì thật không phải, liền gọi đi, không ngờ Dịch Khôn lại nổi giận dữ dội như vậy.

Không, không phải nổi giận, mà là phẫn nộ sau cơn lo lắng.

“Cô biết lúc nào thế, sao giờ mới gọi điện cho tôi?” Dịch Khôn thở ra một hơi thật sâu, từ từ ổn định lại cảm xúc của mình, anh ta mới về Mỹ mấy ngày, thì Lăng Vi lại xảy ra chuyện rồi, chẳng lẽ gã đàn ông kia là kẻ hèn nhát? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ không được nữa.

Trước khi Lăng Vi bị bắt cóc đã gọi điện cho Từ Niệm Niệm, lúc đó Từ Niệm Niệm đang tham gia tuần lễ thời trang, di động để trong túi xách đưa cho trợ lý giữ, không ngờ lúc cô ấy gọi lại cho Lăng Vi thì không có ai bắt máy. Mãi cho đến tối muộn, cô ấy mới biết mọi chuyện mà Lăng Vi trải qua.

Nghe Từ Niệm Niệm kể chi tiết, hơi thở của Dịch Khôn đã ổn định lại. Anh ta lại hỏi thêm mấy câu, rồi mới cúp điện thoại.

Buổi chiều ở New York, êm dịu tuyệt đẹp. Ánh tà dương biếng nhác chiếu rọi trên mặt đất, Dịch Khôn xuống lầu đi vào nhà kho, quay đầu xe rồi phóng ra ngoài.

Năm năm rồi, anh chưa từng oán hận một câu, tận lực muốn đưa hết tất cả mọi thứ của mình, tình yêu của mình cho Vi Vi, không hề giữ lại gì cả, nhưng cô thì sao? Ngoài cám ơn, ngoài xa lánh, thì còn dư lại cái gì?

Lúc xe tăng tốc đến 200, Dịch Khôn gào to lên. Có lúc, không phải không muốn theo đuổi, mà là càng đến gần thì càng phát hiện ra, cho dù muốn liều mạng đến mức người sống ta chết, cũng sẽ không có được gì. Nhưng cố tình anh ta cứ không thể buông được!

Sau khi cúp điện thoại xong, Từ Niệm Niệm trở vào đại sảnh của bữa tiệc. Hôm nay, nhà tư bản nổi tiếng nhất thành phố New York tổ chức một bữa tiệc từ thiện, cô ấy được mời tham dự.

Vốn muốn đến cho có mặt rồi đi, không ngờ lại gặp được vài người quen, cô ấy tìm thời gian rảnh mới có thể trốn ra gọi điện cho Dịch Khôn.

Có lúc, cô ấy rất muốn khống chế tình cảm của mình, nhưng cố tình cái thứ như tình yêu này, đại não lại không điều khiển được. Cô ấy và Dịch Khôn quen biết nhau khá sớm, sớm hơn Lăng Vi một chút. Những ngày tháng lăn lộn ở nước ngoài không dễ, không có bối cảnh vững chắc thì không thể nào vượt trội hơn người, vậy nên trong khoảng thời gian Dịch Khôn nâng đỡ cô ấy, giúp đỡ cô ấy, thì cô ấy đã không cẩn thận mà chìm đắm vào.

Đã từng nghĩ tới đi bày tỏ, nhưng khi cô ấy phát hiện Dịch Khôn thích Lăng Vi, thì liền hủy bỏ suy nghĩ này. Lòng tự trọng của cô ấy thực sự không cho phép mình còn chưa bày tỏ đã thất bại rồi.

Thế nên, năm năm nay, cô ấy nhìn Dịch Khôn từ thích Vi Vi, dần dần đến yêu, rồi đến khi không thể nào tự kiềm chế được nữa.

Đổi lại là người khác thì có lẽ cô ấy sẽ ghen tị, nhưng với Vi Vi, cô ấy không thể nào ghen ghét được, Vi Vi tựa như một tia nắng ấm trong những ngày rét buốt, cho cô ấy ấm áp và hi vọng. Vậy nên, Từ Niệm Niệm cô đã trở thành bạn thân tốt nhất của Lăng Vi, không phải một trong số, không lâu sau khi Lăng Vi sinh Lăng Dịch Sâm, cô ấy cũng có thêm một cậu con nuôi.

Có lúc, những thứ mà bạn liều mạng muốn có được, không thể sánh bằng những thứ mà số mệnh tặng cho bạn, đến rất nhanh.

Cho nên, châm ngôn sống của Từ Niệm Niệm chính là: Tất cả đều mặc cho số phận, thuận theo tự nhiên. Giành, cũng không giành!

Trời vừa sáng, Vưu Na đã tỉnh lại, cô ta xoa xoa huyệt thái dương, lại nhéo lên đùi mình một cái, mới khiến cho đầu óc mơ màng dần dần tỉnh táo lại.

Nhìn lướt qua căn phòng xa lạ, cô ta vén chăn ra, xuống giường. Là khách sạn, không sai, nhưng cô ta đến khách sạn như thế nào? Tối qua rõ ràng là ở quán bar mà, chẳng lẽ…… nghĩ đến điều gì đó, Vưu Na cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, phát hiện không có gì khác thường cả, thế mới thở phào một hơi.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên bàn có để một tờ giấy, cô ta đi qua đó cầm lên xem, là lời nhắn của Sở Dụ, nói với cô ta là đã trả tiền phòng rồi, bảo cô ta nghỉ ngơi một ngày, không cần đến công ty nữa.

Là Sở Dụ đưa cô ta đến đây? Vưu Na để tờ giấy nhắn xuống, đi vào phòng vệ sinh bắt đầu tắm rửa. Cô ta bận quen rồi, nếu đột nhiên nghỉ ngơi sẽ không thích ứng, vẫn quyết định ăn sáng xong rồi đến công ty.

Ký tức tối qua vẫn dừng lại ở lúc thằng nhóc lưu manh kia đi qua quấy nhiễu cô ta, cô tát cho gã đàn ông kia một cái thật mạnh, quản lý quán bar qua khuyên can, sau đó thì cô ta không nhớ nữa.

Sau khi tắm rửa xong, Vưu Na xách túi da đi ra ngoài, nếu hôm qua quản lý quán bar dùng điện thoại của cô ta gọi cho Sở Dụ, tại sao muộn như vậy rồi mà Sở Dụ cũng đến? Suy nghĩ một lúc, Vưu Na cảm thấy rất có thể là vì Sở Dụ cũng uống rượu trong quán bar.

Lắc lắc đầu, Vưu Na hít một hơi thật sâu, đi vào thang máy.

Vốn đang suy nghĩ chuyện của Sở Dụ, kết quả, không biết làm sao lại chợt nghĩ đến sự thật Lăng Vi đã được cứu đi, đây là lý do mấu chốt dẫn đến việc cô ta đến quán bar mua say.

Lấy di động ra, xem lịch sử cuộc gọi một cái, may mà trên phương diện cá nhân cô ta khá cẩn thận, lịch sử cuộc gọi đi đều đã xóa hết rồi.

Nếu lần này không thành công, vậy chỉ có thể tùy cơ ứng biến chờ cơ hội lần sau thôi, cô ta không tin, Viêm Bá Nghị còn có thể canh giữ bên cạnh Lăng Vi từng giờ từng phút đấy. Thực sự không được nữa thì xuống tay từ thằng nhóc con kia vậy, xem xem có thể ép Lăng Vi đến điên hay không.

Khi Vưu Na ra khỏi khách sạn, thuê xe đến công ty, thì từ lối thoát hiểm, có một bóng người bí ẩn lặng lẽ đi lên căn phòng mà Vưu Na đã ở kia.

Hắn chính là người hôm qua đã bán tin tức cho Viêm Bá Nghị, hắn hận Lăng Vi, nhưng hắn càng hận Vưu Na hơn. Lăng Vi chẳng qua chỉ là giày vò hắn về mặt tinh thần thôi, Vưu Na lại bắt cóc người thân duy nhất của hắn, con gái của hắn. Cho nên, có thể nghĩ ra, hắn chính là Lý Canh.

Năm năm trước, tuy sau khi hắn thả cho Lăng Vi chạy đi đã bị Tống Thu Minh trừng phạt một trận, nhưng lúc đó vợ của hắn vẫn chưa bỏ đi, con gái vẫn rất khỏe mạnh. Qua hai năm, Lý Canh lăn lộn trong mấy bang phái nhỏ ở thành phố Liêu cũng có chút tiếng tăm, đã có lực lượng của riêng mình. Không ngờ, mấy ngày trước không biết từ đâu nhảy ra từng bang phái mới, đến phân chia thế lực của hắn, bây giờ lại trở lại thời gian năm năm trước kia. Thay đổi lớn nhất chính là, vợ thì sớm đã không biết tung tích, bệnh của con gái đang nguy kịch lại bị Vưu Na phái người bắt đi.

Hắn hận, hận tất cả mọi người. Hận ông trời không công bằng, tại sao phải trừng phạt một mình hắn, tại sao lại làm cho hắn tan nhà nát cửa! Tại sao? Hắn bất hạnh như vậy ư? Tại sao chứ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.