Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 104: Chương 104: Chương 91 – Ưng Lão Tam uy hiếp




Editor: miemei

Lúc Mộ Bạch về đến phòng bệnh, xách theo bao lớn bao nhỏ thức ăn mang về, đặt lên trên bàn, chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, làm cho quỷ tham ăn Lăng Dịch Sâm vui chết đi được.

Cậu luôn miệng nói chú Mộ Bạch là người tốt, vừa nói vừa ăn điên cuồng.

Lăng Vi bưng chén cháo cho Viêm Bá Nghị, tự tay đút anh ăn. Viêm Bá Nghị hưởng thụ khoảnh khắc này, lại quên mất hỏi Lăng Vi lúc chiều đã xảy ra chuyện gì.

“Nghe nói Lý Canh lại đi tìm em hả?” Nuốt cháo trong miệng xuống, Viêm Bá Nghị ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi, hỏi.

Lăng Vi cầm khăn giấy lau khóe miệng của Viêm Bá Nghị, mới nói: “Thuộc hạ của anh nhìn thấy à?”

Viêm Bá Nghị gật đầu, há miệng đón muỗng cháo Lăng Vi đưa tới.

“Anh ta tới giải thích với em nói là lần trước bắt cóc em là bị ép bất đắc dĩ thôi, xin em tha thứ cho anh ta. Một người từng bắt cóc em, từng tổn hại đến em, xin em tha thứ cho anh ta, anh cảm thấy em sẽ tha thứ sao?”

Quả thực Lý Canh từng cứu Lăng Vi, chuyện này Viêm Bá Nghị đã điều tra, cho nên sau khi xử lý lão già Tống Thu Minh xong, anh không hề gây phiền phức cho Lý Canh, bao gồm lần trước kia anh ta chạy trốn ở bãi đậu xe, anh cũng không cho người đuổi theo. Nhưng lần trước, Lý Canh như biến thành một người khác.. Điều này làm Viêm Bá Nghị rất tức giận.

“Mẹ nuôi, mẹ ăn nhiều quá rồi, cẩn thận phát phì ra là không lên được sàn T nữa đó.” Thấy Từ Niệm Niệm ăn đồ ăn vặt yêu thích của mình, Lăng Dịch Sâm lên tiếng ngăn cản.

Mặc dù Từ Niệm Niệm là người mẫu, nhưng rất hiếm khi khống chế về phương diện ăn uống. Mệt mỏi cả một ngày, chưa ăn được gì ngon lành, thấy Mộ Bạch mua nhiều đồ ăn về như thế, cô tùy tiện lấy một miếng ăn, không ngờ thằng nhóc quỷ tham ăn Dịch Dịch lại ngăn cản.

“Không sao. Dáng người của mẹ nuôi đẹp lắm, không sợ.” Nói xong lại lấy một miếng bỏ vào miệng.

Lăng Dịch Sâm há to miệng nhai thức ăn trong họng, nhảy lên chạy đi giật lại cái hộp bên cạnh tay của Từ Niệm Niệm. Còn nhồm nhoàm nói: “Mẹ nuôi đừng ăn nữa, sẽ mập lắm đó, mập đến nỗi làm hư sàn T luôn ấy.”

Thật sự đủ rồi nha. Mộ Bạch nhìn cái hộp trong tay Lăng Dịch Sâm. Chẳng phải chỉ có mấy miếng thịt gà thôi sao, có cần đến nỗi như vậy không hả cậu chủ nhỏ. Đồ ăn trên cái bàn này đủ cho mười người ăn đấy, xác định là muốn cho vào bụng mình hết hả?

Nghĩ vậy, Mộ Bạch lẳng lặng lấy một cái hamburger, bắt đầu ăn.

Lăng Dịch Sâm nhìn lướt qua, thấy chú Mộ Bạch đang ăn hamburger với dáng vẻ như sợ bị cậu nói vậy, chợt cảm thấy chú ấy rất tội nghiệp. Mọi người đều biết, hamburger không phải món ruột của Dịch Dịch mà, cậu đâu có thích ăn.

Cho nên, lòng từ thiện của Dịch Dịch nổi lên. Rất hào phóng đưa một gói khoai tây chiên cho chú Mộ Bạch, nói với giọng điệu không thể từ chối: “Chú Mộ Bạch ăn nhiều một chút đi, loại đồ ăn này có dinh dưỡng nhất đó, rất thích hợp cho người lớn ăn. Cho chú nè, trong đây là tương cà, đừng khách sáo, hì hì.”

Nhân lúc Dịch Dịch nói chuyện với Mộ Bạch, Từ Niệm Niệm lại ăn hai miếng gà, mới cảm thấy no. Cô vươn tay lấy một chén canh ấm, uống từng ngụm nhỏ. Lúc ngước mắt lên nhìn Mộ Bạch, phát hiện bên khóe miệng anh ta dính chút tương cà, “phụt” một tiếng, bật cười.

Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đang nhỏ giọng trò chuyện, không để ý đến chuyện ở bên này. Lăng Dịch Sâm cũng đang há to miệng điên cuồng ăn đồ ăn vặt trước mặt mình, không nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của chú Mộ Bạch.

“Khóe miệng của anh dính tương cà kìa.” Từ Niệm Niệm tốt bụng nhắc nhở.

Mộ Bạch lấy khăn giấy lau, mặt lại đỏ lên. Trước đó chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, không ngờ tới tính cách của Từ Niệm Niệm lại cởi mở như vậy, cũng khá làm người ta ngạc nhiên đó.

Lăng Vi là người đầu tiên phát hiện sự khác lạ của Mộ Bạch, cô kêu khẽ Viêm Bá Nghị một tiếng, sau đó chỉ chỉ về phía Mộ Bạch và Từ Niệm Niệm. Nhẹ giọng nói: “Anh không cảm thấy Mộ Bạch có chút là lạ sao, ân cần quá đi, dáng vẻ đó giống tiểu thụ thật đấy.”

Viêm Bá Nghị cũng liếc qua một cái như đang xem kịch, ho nhẹ một tiếng. Đột nhiên nhớ đến dáng vẻ trước kia Mộ Bạch nhắc đến Từ Niệm Niệm với anh.

“Anh nhớ Từ Niệm Niệm là ngôi sao phải không?” Anh càng nhìn càng thấy quen mắt, chắc là từng hợp tác qua.

Lăng Vi mỉm cười nói: “Người mẫu chuyên nghiệp, sang Mỹ phát triển đã 5 năm, bây giờ là đẳng cấp quốc tế rồi đó, bắt đầu phát triển theo hướng diễn viên, có hạng mục nào tốt có thể đến tìm cô ấy hợp tác.”

Viêm Bá Nghị gật đầu, cái cô Từ Niệm Niệm này, bề ngoài trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng tâm tư rất tinh tế, hơn nữa nghe ý con trai nói, dường như từng giúp đỡ Vi Vi.

Sau khi Từ Niệm Niệm ăn được kha khá, trong lúc Lăng Dịch Sâm lơi lỏng phòng thủ, tùy tiện lấy hai cái hộp đóng gói, đưa cho Lăng Vi. Còn đối với nhóc con vừa ăn vừa giành giựt kia, cô ấy đã không đành lòng nhìn thẳng nữa rồi.

“Chú Mộ Bạch, cái đó là món con thích ăn, cái kia cũng vậy, khu vực mà con vẽ bằng ngón tay đều là món con thích ăn, chú ăn hamburger đi, nhiều hamburger như vậy, không ăn uổng lắm, con ăn mấy món hải sản này dùm chú cho, hộp tương cà này cho chú nè, không đủ thì vẫn còn nha.”

Trong phòng, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét chói tai của Lăng Dịch Sâm, và tiếng cười to của Lăng Vi và Từ Niệm Niệm.

Trong một ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mặc kệ thế nào, ngày mai mặt trời vẫn sẽ lên cao như thường, cho nên tâm trạng vui vẻ, chờ đợi ánh bình minh rực rỡ ngày mai vậy.

Vưu Na đã ra nước ngoài nghỉ phép, mặc dù người thì ở nước ngoài, nhưng lòng thì ở bên người nào đó đang ở trong bệnh viện. Không biết bây giờ Viêm Bá Nghị như thế nào rồi, có vượt qua thời kì nguy hiểm hay không. Có nhiều lần cô ta muốn vọt vào bệnh viện thăm Viêm Bá Nghị, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh bị thương có liên quan đến mình, Vưu Na lại ngập ngừng.

Mở máy tính lên, xem những tấm hình gửi tới trong mail, Lăng Vi đang cùng một người phụ nữ đội nón, đeo kính râm đi vào tòa nhà của công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, tuy không nhìn rõ mặt mày, nhưng có thể khẳng định người phụ nữ kia có vóc người đẹp, khí chất tốt, đoán chắc không phải là người đơn giản.

Di động có tin nhắn tới, là của Ưng Lão Tam, lại đòi tiền.

Vưu Na đọc qua nội dung, trầm tư một lúc, ngẩng đầu lên quăng mạnh di động xuống đất, Ưng Lão Tam chết tiệt, thế này là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn mà.

Trách bản thân mình lúc đó quá kích động, lại chạy đến chỗ Ưng Lão Tam bàn chuyện hợp tác, bây giờ hối hận thì đã muộn, leo lên thuyền giặc của Ưng Lão Tam rồi thì không dễ xuống được.

Nhìn di động bị bể ở bên góc, Vưu Na vươn tay nhặt lên. Thở dài, nhìn chằm chằm hộp mail, bắt đầu trả lời thư của Sở Dụ. Cô ta chỉ rời khỏi thành phố Liêu hai ngày thôi, Sở Dụ đã gửi rất nhiều email đến.

Yêu một người thật đúng là hèn mọn, cô ta đã đủ hèn mọn rồi, không ngờ có người còn hèn mọn hơn cô ta nữa.

Cầm di động, đánh bừa một dãy số, sau khi nghe tiếng tút tút, Vưu Na chợt giật mình vội ngắt máy, vừa nãy cô ta muốn làm gì thế này?

Lại nhịn không được muốn gọi điện cho Viêm Bá Nghị sao? Có lẽ bây giờ Lăng Vi đang ở bên cạnh Viêm Bá Nghị trông chừng, cô ta như vậy là muốn làm gì đây?

Cầm chiếc ly đế cao trên bàn lên, Vưu Na nốc một ngụm lớn, lại rót thêm ly nữa. Con người, lúc tỉnh táo mà muốn làm tê liệt chính mình, vậy thì chỉ có rượu mới có hiệu quả vừa tốt vừa nhanh.

Đêm đã khuya, Lăng Vi ngồi bên giường Viêm Bá Nghị nhìn di động ngẩn ngơ, cô cho người khiêng một chiếc giường vào, đặt cạnh giường của Viêm Bá Nghị, như vậy thì có thể ở bên trông chừng anh.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Lăng Vi bắt đầu có chút nghi ngờ, sự xuất hiện của Lý Canh lại càng có nhiều chỗ đang ngờ. Thấy tay của Viêm Bá Nghị lộ ra ngoài chăn, Lăng Vi đứng dậy đắp kín lại cho anh.

Ngay lúc muốn xoay người đi qua chiếc giường kia, thì di động của Viêm Bá Nghị rung lên một cái.

Khuya thế này rồi có ai gọi điện hoặc là nhắn tin chứ? Có khi nào là chuyện gấp? Lăng Vi nhấc chân đi đến bên giường Viêm Bá Nghị, nhẹ tay nhẹ chân tìm một chút, mới phát hiện di động nằm dưới gối Viêm Bá Nghị.

Đang lúc lưỡng lự, di động của Viêm Bá Nghị lại vang lên một tiếng. Lăng Vi nhẹ nhàng nâng đầu của Viêm Bá Nghị lên, rút di động ra. Mở ra xem, liền nhìn thấy một dãy số lạ, một cái là cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn nói là “Thật ngại quá, gọi lộn số”.

Gọi nhầm ư? Nếu thật sự là gọi lộn số thì có cần phải nhắn tin đến nói rõ sao?

Lăng Vi không nghĩ gì nhiều nữa, đặt di động trở lại dưới gối của Viêm Bá Nghị. Cô không nên xem di động, nếu Viêm Bá Nghị biết cô âm thầm xem di động của anh, không biết có nghĩ nhiều không nữa.

Hôm sau, trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” ở bên ngoài, Lăng Vi nheo mắt xuống giường mở cửa.

“Mami, năm mới vui vẻ, có lì xì không ạ?” Hôm nay Lăng Dịch Sâm ăn mặc rất tươi vui, trên mặt cũng là nụ cười rạng rỡ, chào hỏi xong liền giơ tay đòi Lăng Vi lấy lì xì.

Lăng Vi dụi mắt, mặt mơ màng nhìn Lăng Dịch Sâm, ngáp một cái, nói nhẹ nhàng: “Dịch Dịch, chưa đến năm mới, không có lì xì, sao con dậy sớm vậy, mami còn buồn ngủ nha.” Thằng nhóc thối này, dậy sớm vậy làm gì, Mộ Bạch trông nó thế nào vậy nè.

“Hơ, tối nay là đêm bình an, ngày mai là lễ giáng sinh, vậy chẳng phải là năm mới rồi đó sao.” Cậu nhận được tin nhắn chúc mừng của Bảo Gia Lệ mới biết tối nay là đêm bình an nha, xem ra mami muốn tiết kiệm tiền lì xì, không muốn nói cho con trai cưng của mẹ chuyện sắp qua năm mới rồi.

Lăng Vi kêu xuỵt một tiếng, đóng cửa lại, dắt Dịch Dịch qua chiếc ghế dài ngoài hành lang ngồi xuống, đè thấp giọng nói: “Ở Mỹ qua lễ giáng sinh thì là năm mới, nhưng ở thành phố Liêu thì không phải. Chúng ta đến đây thì phải theo phong tục của bên này, đúng không nào?”

Nhìn ánh mắt có chút mơ hồ của Dịch Dịch, Lăng Vi vươn tay sờ quần áo trên người Lăng Dịch Sâm, hỏi: “Con tìm đâu ra bộ quần áo này vậy? Mami chưa hề mua qua cho con nha!”

Lăng Dịch Sâm mất tự nhiên gãi gãi, sau đó cười gượng nói: “Là chú Mộ Bạch đưa tới đó, khụ, con không có kêu chú đi suốt đêm mua đâu.”

“Con lại lừa chú Mộ Bạch như thế nào nữa vậy?” Lăng Vi nhức đầu nhìn cái mác vẫn chưa kịp gỡ xuống ở chỗ góc áo của con trai, hết nói nổi. Cũng phục thằng con trai cưng nhà mình luôn.

Tay của Lăng Dịch Sâm rút vào trong tay áo, cười đến mê người, ngọt ngào kêu hai tiếng mami, sau đó hỏi: “Vậy rốt cuộc có lì xì không ạ? Con vì chuyện này mà đặt mấy cái chuông báo thức luôn đó, đến cái báo thức cuối cùng, con mới giãy giụa xuống giường á.”

Đáng tiếc mắt Lăng Vi vẫn còn chút mông lung, nhìn không rõ đòn sát thủ của con trai. Cô bế con lên đặt trên đùi, thở dài nói: “Cho dù tính là qua lễ giáng sinh đi, nhưng vẫn chưa đến đêm bình an mà con đã vội vội vàng vàng chạy đến đòi lì xì rồi hả? Mami cũng đâu chạy đi được, gấp như vậy làm gì?” Nói xong lại ngáp một cái nữa, đêm qua suy nghĩ nhiều chuyện quá, ngủ hơi trễ một chút, thằng nhóc thối này lại đến gõ cửa sớm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.