Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 186: Chương 186: Bất đác dĩ nhất là nhân gian




Vân Cẩm ngồi thất thần trước cửa sổ, hôm qua không chỉ có một mình Tiêu Uyên chịu cú sốc lớn, ngay cả Vân Cẩm cũng ngơ ngẩn, khuôn mặt bởi vì không rành thế sự mà có chút ngây thơ đó lần đầu tiên có phần sầu khổ.

Ninh Tương Y nhìn bóng lưng nàng, vừa ăn sáng vừa khẽ nói. "Tiếp theo, chỉ cần cho An vương thêm mấy tội danh vu khống, cũng đủ để An vương ăn hành."

Vân Cẩm thở dài: “Xa Nguyệt cô nương thật đúng là liệu sự như thần, hi vọng chuyện này sẽ trôi qua như vậy.” “Trôi qua?" Ninh Tương Y khẽ nhướng mày: "Không phải bà cho rằng Hoàng đế sẽ bỏ qua cho Tiêu Uyên chứ?" "Vì sao không?" Vân Cẩm như rất kinh ngạc, quay đầu: "Con ta cũng là người bị hại mà, hơn nữa bệ hạ xử lý An vương, chẳng lẽ còn muốn gây chuyện với Uyên Nhi?”

Ninh Tương Y đưa tay rót cho mình chén trà, bất lực nói: "Sao bà không nghĩ xem, Ưng vương Lâu Diệp chịu khổ ở Ngọc Hành như vậy, nếu như ta là Hoàng đế, để không gây ra chiến tranh, ta nhất định sẽ khiến tên Lỗ Tra đó trở nên tưng tửng không tỉnh táo! Đến lúc đó cứ trả lại người, dù sao hắn cũng không mách tội được, lại cho người có thân phận cao quý chút làm dê thế tội... Chuyện này mới coi như qua, vậy bà cảm thấy, ai tương đối phù hợp đây?"

Vân Cẩm nghe vậy, đứng bật dậy!

Bà ta trừng mắt nhìn Ninh Tương Y, như thể chuyện đã xảy ra! “Vì sao nhất định phải là con của ta? Đại hoàng tử khiến mọi người biết chuyện này, vì sao không thể là đại hoàng tử?!"

Một câu của Ninh Tương Y khiến cơn giận của bà ta nghẹn lại nơi cổ họng. "Bởi vì... mẫu phi của đại hoàng tử được sủng ái chứ sao”

Những điều này, Ninh Tương Y không nói trước mặt Tiêu Uyên, chắc chắn Tiêu Uyên cũng sẽ không nhắc đến, bởi vì hắn không muốn để bọn họ ở lãnh cung lo lắng, nhưng Ninh Tương Y lại cảm thấy, có đường tắt không đi đúng là ngu xuẩn, cho nên nàng nói câu này ra không thấy nặng nề chút nào.

Làm sao để Tiêu Uyên thoát khỏi khốn cảnh, Vân Cẩm được sủng ái lại chính là cách tốt nhất, dù sao cũng có thể thấy, Tiêu Thắng vẫn có tình cảm với bà ấy.

Chỉ là, trong khoảng thời gian này tâm trạng Tiêu Thắng không tốt, chỉ sợ bà ta phải chịu khổ chút.

Nhưng nghĩ lại, có làm hay không là ở bà ấy, tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện gì còn trách nàng, cho nên nàng lại nhún vai, nói: "Nếu như bà không bằng lòng cũng không sao, dù sao ta tin Tiêu Uyên vẫn có thể thoát khỏi khốn cảnh, bà... chỉ cần được hắn bảo vệ thôi."

Bà... vốn là người được bảo vệ mà.

Vân Cẩm há miệng, muốn phủ nhận.

Bà còn từng đập vào đầu đại hoàng tử... hình như phản kháng cũng không khó đến vậy, mặc dù lúc ấy bà rất sợ hãi, nhưng sau khi đi được bước đầu tiên, bà cảm giác như đã mở ra cánh cửa mới.

Mạnh lên một chút cũng không khó đến vậy.

Bà tự nhủ.

Những người kia cũng không đáng sợ như bà nghĩ.

Mấy ngày sau, bọn họ không hề gặp Tiêu Uyên.

Ninh Tương Y biết chắc hắn lại đang dùng tiền mua đường, ngược lại gần đây An vương vô cùng xui xẻo, sau khi bị Hoàng đế để mắt tới, lại bị người ta đào ra mấy khoản nợ cũ, mặc dù Hoàng đế không trút giận với hắn ta, nhưng lần nào ánh mắt nhìn hắn ta cũng có ý soi mói chẳng khác nào rắn độc.

Nữ tử hậu cung càng không dễ chịu hơn, bởi vì chịu tra tấn như thế, Hoàng đế muốn chứng minh mình vẫn còn sung sức, tra tấn bọn họ đủ kiểu, rất nhiều tần phi đều vì không chịu được đau đớn mà đắc tội với Hoàng đế, tóm lại, khoảng thời gian này có thêm không ít người chết.

Sau đó không lâu, Thái y viện truyền ra một tin tức.

Đó chính là Ưng vương Lâu Diệp điên rồi.

Ninh Tương Y suy đoán, sau khi tin này truyền ra, bước kế tiếp chính là chuyện dễ thế tội, không biết Tiêu Uyên chuẩn bị xong vì bản thân chưa, có điều nàng cho rằng chắc chắn chuyện này không dễ dàng, dù sao ngoại hình Tiêu Uyên đẹp chính là cái cớ tốt nhất, Ngọc Hành đưa người cũng dễ dàng hơn.

Quả nhiên, tối hôm đó, Tiêu Uyên tìm nàng uống rượu. "Sao ngươi không nghĩ cách thoát thân mà còn có tâm tư uống rượu?" Ninh Tương Y ngồi trên ghế đá hỏi. "Còn có thể như nào được nữa? Làm hết sức mình, nghe mệnh trời thôi." Tiêu Uyên cười, như chẳng hề để ý, hắn thấy, đêm đó hắn có thể trốn được đã là trời cao ban ân, hắn tin rằng, bất kể hắn ở đâu cũng có thể sống tốt. "Có mấy phần chắc chắn?” Ninh Tương Y hỏi.

Tiêu Uyên nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Năm năm” “Không tệ!” Ninh Tương Y khen hắn: “Vốn trăm phần trăm nhất định là ngươi, chỉ vài ngày mà ngươi đã đổi thành năm năm, chắc tốn không ít tiền bạc đúng không?"

Lúc này Tiêu Uyên không đốp lại, lườm nàng nói: “Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân."

Mà Vân Cẩm đứng nhìn qua cửa sổ sau lưng bọn họ, không hề đi lên.

Đêm đó, đám đại thần bàn bạc đến khuya mới rời đi, quyết định xong kế hoạch, Tiêu Thắng phiền muộn, liền đi ra, sau khi ra ngoài, ông ta nghĩ, dù sao cũng đã quyết định đưa Tiêu Uyên đi Lâu Diệp, nhân cơ hội này, ông ta còn có thể đi nhục nhã tiện nhân kia!

Cho nên, lại không kìm được đi đến lãnh cung.

Lúc này Tiêu Uyên đã rời đi, mà Ninh Tương Y lại ở lại bảo vệ Vân Cẩm.

Đột nhiên, tiếng Hoàng để giá lâm truyền đến từ đẳng xa, Ninh Tương Y nhướng mày, muốn dẫn theo Vân Cẩm trốn đi.

Ai ngờ Vân Cẩm lại từ chối nàng! "Hoàng đế sắp tới rồi, bà không sợ à?"

Ninh Tương Y thấy lạ, cũng hơi mất kiên nhẫn, ai ngờ Vân Cẩm tỏ ra vô cùng yên tĩnh, thi lễ với nàng. "ơn đức của cô nương, Vân Cẩm suốt đời khó quên, chỉ là đêm nay, Vân Cẩm quyết định không trốn nữa."

Ninh Tương Y không đoán được ý bà ấy, lại bị Vân Cẩm đẩy ra ngoài. “Cô nương rời đi đi! Chuyện tiếp theo hãy để một mình ta gánh chịu." "Vì sao?"

Ninh Tương Y thật sự kinh ngạc, nàng không ngờ một người nhu nhược lại đột nhiên trở nên dũng cảm.

Vân Cẩm cười với nàng: “Bởi vì cô nương nói rất đúng, ta... là mẹ của Uyên nhi mà."

Bà ấy nhìn ra ngoài sân, nghe tiếng bước chân đã càng lúc càng gần. "Ta... không thể dựa vào nó mãi được, ta... cũng nên làm chỗ dựa cho nó, đây mới là mẹ con!" Mấy chữ cuối cùng, bà ấy nhấn mạnh, như đang cổ vũ bản thân.

Ninh Tương Y hơi ngây ra, bị bà ấy đẩy ra khỏi cửa, Vân Cẩm trở tay đóng cửa lại, dùng lưng chặn!

Trên khuôn mặt lại không nhịn được lệ rơi đầy mặt lần nữa.

Có điều có thể mãi dựa vào người khác thật sự rất hạnh phúc.

Bà ấy không thể ích kỷ tiếp được nữa.

Lúc Tiêu Thắng đi vào, thấy trong sân yên ắng, hừ một tiếng, đi thẳng vào phòng, mà Ninh Tương Y thì nhảy tới trên nóc nhà, nàng có chút chần chờ, lần đầu tiên không biết mình nên làm thế nào.

Cứu, Tiêu Uyên có khả năng sẽ bị đưa đi, không cứu, một nữ tử yếu đuối như thế không biết sẽ thế nào...

Trong lúc chần chừ, trong phòng vang lên tiếng khóc của nữ nhân và tiếng mắng mỏ của nam nhân, khiến tay nàng túm lấy mái nhà xiết chặt, lại buông lỏng.

Vân Cẩm nói, bà ấy cũng muốn thử làm chỗ dựa cho Tiêu Uyên.

Thế nhưng... Nếu Tiêu Uyên ở đây, chắc chắn hẳn không bằng lòng để mẹ ruột của hắn hi sinh vì hắn, nếu như có thể lựa chọn, hắn thà rằng đi Lâu Diệp.

Thế nhưng hắn đi Lâu Diệp, cho dù để lại người chăm sóc Vân Cẩm, những kẻ đó làm sao tận tâm bằng Tiêu Uyên được? Cho nên Tiêu Uyên không thể rời đi... cho nên, nàng... cũng không thể nhúng tay.

Nàng nghe thấy âm thanh phía dưới dần nhỏ, chỉ truyền đến tiếng thấp giọng nghẹn ngào của nữ tử và tiếng hừ có chút vui vẻ của nam tử... dù sao cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, trời sinh biết cách khiến nam nhân vui vẻ... Chỉ là, lúc trước không tình nguyện, bây giờ, chỉ sợ càng không tình nguyện hơn.

Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy hơi lạnh vì nhân gian bất đắc dĩ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.