Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 192: Chương 192: Bỏ lỡ




Ở kiếp trước, sư tôn dẫn theo sư phụ đi Đại Dục bái phỏng, mà nàng còn nhỏ bởi vì muốn bỏ trốn lại bị cung nhân phát hiện, dưới tình thế cấp bách va vào hắn, được hắn cứu.

Lúc đó Thu Hành Phong mới mười một mười hai tuổi cảm thấy hết sức hứng thú với em bé ba tuổi, kiếp trước

Ninh Kham cũng không thích nàng, thấy Thu Hành

Phong thích, liền trực tiếp thả người, cho nên nàng trở thành đồ đệ của hắn... Thế nhưng kiếp này, nàng không đành lòng đi quấy rầy cuộc sống của hắn, lại không biết có phải có người khác tỉnh tỉnh mê mê va vào trong ngực hắn như nàng lúc trước hay không? "Có ch..."

Thu Hành Phong thấy lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời, hai mắt mang theo mơ mộng. "Lần này, ta đi tìm nàng, tiểu nha đầu đó nói không giữ lời, rõ ràng đã nói một tháng sẽ trở lại, nàng đã đi nửa năm rồi, không quay lại thăm ta..."

Một câu nói tủi thân lại khiến trái tim Ninh Tương Y như bị xé rách! Nàng hít sâu một hơi, lại hít, thế nhưng nỗi bị thương đó vẫn để Thu Hành Phong nhạy cảm cảm giác được, hơn nữa hắn cảm nhận được vị cô nương này đau lòng không phải là vì trao đổi đồ ăn với hắn, mà là bởi vì hắn có đồ đệ.

Chẳng lẽ nàng cũng muốn bái sư?

Vậy khó rồi! Nghĩ đến dáng vẻ tiểu đồ đệ nổi giận, hắn vô cùng nghiêm túc nói. "Nếu như cô nương muốn bái sư thì quên đi, bởi vì ta đã có đồ đệ rồi, nếu cô nương không có việc gì thì ta đi được chứ?"

Nói rồi, hắn làm tư thế chuẩn bị đi.

Ninh Tương Y không nhịn được rơi nước mắt lần nữa.

Khuôn mặt vì đi đường mà lười nhác dịch dung trở nên trắng bệch.

Nàng khóc hồi lâu, mà Thu Hành Phong vẫn không hề rời đi, cuối cùng, nàng như đã nghĩ thông điều gì, lại lấy đồ ăn ra, nhét hết vào trong ngực của hắn, sau đó nhảy lên ngựa, vượt qua ngựa của hắn rời đi.

Thu Hành Phong hơi sửng sốt, hắn nhìn thoáng qua bóng lưng cô gái kỳ lạ, không lãng phí đồ ăn ngon bỏ vào bọc y phục, nhìn thấy túi đồ trở nên căng phồng, nét mặt hắn thỏa mãn, song cũng có chút ngượng ngùng.

Cô nương vừa rồi có vẻ rất đau lòng, thì ra có nhiều người muốn làm đồ đệ hắn như vậy à? Hắn vui vẻ quyết định nói tin này cho tiểu đồ đệ của hắn biết, về phần cô nương vừa rồi, chắc đời này sẽ không gặp lại đâu.

Mà Ninh Tương Y trong lòng cũng nghĩ như thế, đời này, chỉ sợ nàng sẽ không đi núi Vân Đỉnh, cho nên muốn gặp lại Thu Hành Phong, chỉ sợ là không thể nào.

Cũng được, kiếp này, không có nàng can thiệp, có lẽ hắn sẽ sống vui vẻ hơn, chí ít, sẽ không lưu lạc tới kết cục ở kiếp trước.

Cứ như vậy, nàng ra roi thúc ngựa đi đường, nhanh chóng đến nơi hẹn với Ninh Giác. Uyển thành.

Cùng lúc đó, Ninh Giác đã chờ ở đây từ sớm.

Mấy ngày nay, hắn nghe thuộc hạ hồi bẩm, không nhìn thấy bóng dáng Y Nhi, chắc là dịch dung, cho nên hắn mới không tìm thấy.

Định ngày hẹn là vào buổi trưa ba ngày sau, danh lâu lớn nhất Uyển thành, Vạn Hồng lâu.

Không biết hắn có đoán sai không? Nghĩ như vậy, Ninh Giác càng lo lắng hơn.

Ba ngày chậm rãi trôi qua trong chờ mong và dày vò như vậy.

Ninh Tương Y ngẩng đầu, nhìn thấy ba chữ Vạn Hồng lâu to lớn, cảm thán. Trong tòa lâu này hội tụ vô số thanh niên tài tuấn có tiền, luận thơ làm phú, hơn nữa “Vạn tự thiền trà" trong lâu cũng là tuyệt nhất!.

Một nam tử nhỏ con bên người Ninh Tương Y có chút chờ đợi, lại có chút sợ hãi, hắn ta cũng ngẩng đầu nhìn biển hiệu, lẩm bẩm nói. "Ta thật sự có thể đi vào chứ?”

Nơi này là nơi tài tử có tiền mới tới, thư sinh nghèo như hắn sẽ không bị phát hiện rồi bị đuổi ra chứ?

Ninh Tương Y lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần thuộc những gì ta bảo ngươi học đêm qua là được, những cái khác, không cần lo lắng” Nói rồi, nàng ném cho hắn ta một thỏi bạc: “Đây là tiền đặt cọc."

Nhìn thấy bạc trong tay, thư sinh Lý Hoài có thêm sức mạnh, sau đó liền đi vào, lập tức có sai vặt tiếp đón, hắn ta được dẫn đến phòng hẹn... Ninh Tương Y nhìn ở phía sau, nét mặt khó dò.

Nói nàng sơ ý, lúc này nàng lại bắt đầu cẩn thận, có điều nàng không nghĩ nhiều như vậy, mà là cảm thấy, việc này liên quan hệ trọng, nhỡ đâu Ninh Giác đích thân đến, nàng tự dưng gặp hắn thì xấu hổ lắm, có điều chắc hắn cũng không nhận nàng..

Ninh Tương Y sờ lên mặt mình, nhiều hơn mấy phần lòng tin.

Thư sinh Lý Hoài được dẫn tới một căn phòng vô cùng xa hoa, hắn ta có chút hiếu kỳ nhìn xung quanh, nhưng lại nhớ kỹ lời của Ninh Tương Y, kiềm chế lại bản thân.

Chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi đi đến, hắn ta nhìn thấy Lý Hoài, đầu tiên là nhíu mày, sau đó quan sát, mang theo vẻ soi mói. “Hân hạnh hân hạnh, bỉ nhân Từ Nguyên, xin hỏi đại danh của huynh đài?"

Lý Hoài hơi luống cuống, vội vàng đứng lên thi lễ. "Bỉ nhân Lý Hoài chào Từ công tử."

Mà Ninh Tương Y ngồi trong sảnh tầng dưới, thấy người tới là Từ Nguyên, không khỏi hơi kinh ngạc, ánh mắt của nàng luôn dõi theo Từ Nguyên lên lầu, không ngờ hắn ta lại đi theo Thái tử ca ca tới đây sao?

Nàng nhìn bản thân, cảm thấy chắc chắn Từ Nguyên không nhìn ra ngụy trang của bản thân, chi bằng đi lên xem sao, nhưng lại ngẫm nghĩ, thôi được rồi, đợi thêm một chút đi.

Từ Nguyên nhìn thấy Lý Hoài, cảm thấy rất thất vọng, đương nhiên, còn có người còn thất vọng hơn hắn ta, đó chính là Ninh Giác tới phòng bí mật bên cạnh từ sớm.

Từ khi Lý Hoài đi vào, hắn ta vẫn luôn quan sát, song không hề nhìn thấy bóng dáng của Y Nhi trên người hắn ta.

Vốn hắn còn tưởng rằng là Y Nhi tìm người dò xét, ai ngờ Lý Hoài này tuy có vẻ sợ sệt, nhưng khi hỏi một vài câu lịa nói có trật tự, rõ ràng.

Ninh Giác dưới cơn thất vọng liền đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn ta vì tâm tư buồn bực mà không ngước mắt nhìn quanh, lúc này, một tràng tiếng ho khan mãnh liệt truyền đến, hắn vô thức nhìn sang, giật mình phát hiện, sao bóng lưng người kia giống Y Nhi vậy.

Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm người kia, đồng thời đi vài bước về phía người đó.

Ai ngờ một giây sau, người ho khan bỗng nhiên vỗ bàn một cái quát lớn. "Tiểu nhị! Ngươi qua đây! Ngươi dâng rượu gì cho ta vậy? Ta thấy là nước tiểu ngựa mới đúng!"

Giọng nam thô tục lại thô kệch khiến Ninh Giác lại thất vọng lần nữa! Bước chân đi về phía đó dừng lại, sau đó phất tay áo rời đi không quay đầu lại.

Lúc này, tiểu nhị hơi tủi thân đi lên: “Khách quan... Đây chính là rượu ngon nhất của tiểu điểm."

Ninh Tương Y thấy Ninh Giác đã đi, tấm lưng luôn căng cứng chợt thả lỏng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm! Có trời mới biết mới nàng nghe thấy bước chân Ninh Giác tới gần, cả người nàng sắp xù lông!

Bàn tay nàng nhanh chóng vỗ ngực thả lỏng, sau đó nhét cho tiểu nhị. một thỏi bạc "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi là ta nói đùa, xin lỗi nhé!"

Nàng nói xin lỗi, lại cho bạc, khiến tiểu nhị mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng hài lòng, để lại Ninh Tương Y nằm sấp trên bàn im bặt.

Ninh Giác thật sự đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.