Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 203: Chương 203: Bó lỡ




Ông lão nghe vậy, nơm nớp lo sợ nhìn người quỳ trên mặt đất, mà những người này đều có chút sợ hãi, mặc dù bị ép ngẩng đầu, song không dám nhìn mắt hắn, bởi vì khí thế hung hăng của Ninh Úc không giống như tìm người thân, mà như đang trả thù hơn!

Mặc dù bọn họ không phải người Ninh Úc muốn tìm, nhưng nỗi e ngại đối với cường quyền khiến ánh mắt bọn họ né tránh, vô cùng bất an.

Sợ ông ấy không thấy rõ, mười người giơ bó đuốc xích lại gần hơn, dưới ánh sáng le lói, ông lão cố gắng xác nhận.

Trước đó bởi vì không có lửa, xuyên qua ánh trăng ông ấy chỉ thấy người đó mặc y phục lam lũ, nhưng ánh mắt thiếu niên trong trẻo, vô cùng nổi bật, ông ấy tin mình nhất định thể tìm được hắn!

Nhưng ông ấy nhìn từng người, lại cảm thấy đều không phải, ai ai cũng sợ hãi rụt rè, làm sao có thể là thiếu niên đó được?

Cho nên ông ấy không nói câu nào, dưới khí thế của Ninh Úc, mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu không ngừng chảy xuống, rơi vào trong mắt ông ấy, khiến ông ấy không kìm được dụi mắt, trợn mắt nhìn lần nữa!

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, trong cả miếu nát không ai dám phát ra một chút âm thanh, thiếu niên này nhìn là biết quyền quý, chọc giận hắn, hắn giết những người này cũng không phải không được, bởi vậy, ông lão cả người run lên như tiểu quỷ dưới tay Diêm Vương, nhìn tới ai người đó phải lên gặp Diêm Vương.

Thế nhưng đợi hồi lâu, ngay cả La Khải cũng hơi mất kiên nhẫn! Rốt cuộc ông ta có nhận ra ai không vậy?

Lúc này, ông lão kia đột nhiên quỳ xuống, nằm rạp trên đất, lòng đầy tuyệt vọng run giọng nói. “Đại nhân! Hắn không ở nơi này! Người đó không còn ở đây nữa!”

Lời của ông ấy như rót một giọt nước đá vào dung nham bình tĩnh! Ngay cả những bình dân không có võ công cũng cảm thấy trong chớp mắt này, trên người Ninh Úc như có sát ý lan tràn! "Không có?"

Giọng của Ninh Úc rất bình tĩnh, hắn cúi đầu nhìn ông lão khóc cũng không dám khóc bên chân, như đè nén hỏi: "Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói có

Lão đầu há miệng, lại không nói nên lời!

Mà Ninh Úc chỉ nhằm lại mắt, lúc mở mắt, trong lòng bàn tay khẽ nắm, cả người ông lão bị túm lấy, đỉnh đầu cắm trong tay Ninh Úc, chỉ cần bóp nhẹ có thể khiến đầu ông ấy nát bươm!

Ông lão đã sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, toàn thân run như cái sàng! Cảm giác cái chết gần kề khiến ông ấy hận mình chết luôn cho rồi! Cũng tốt hơn trong lòng run sợ chờ chết như bây giờ!

Ông ấy không nên tham lam, nếu không phải ông ấy nói muốn xác nhận, bây giờ đã không đến nỗi sắp chết!

Mà khí tức trên người Ninh Úc cuồn cuộn, tóc không gió mà bay, rõ ràng muốn trực tiếp giết người trong tay!

Nhưng trong cơn giận dữ, hắn lại sót lại chút lý trí!

Hoàng tỷ không thích giết người!

Nếu như nàng ở đây, nhìn thấy mình nối giận giết người... nàng... sẽ không vui.

Nàng... sẽ không vui...

Ninh Úc chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, một tay hắn vuốt tim, sau đó hất ông lão trong tay ra, lại một nhìn về phía đám người trên đất lần nữa!

Lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu, thế nhưng sâu trong mắt là sự cố chấp!

Nơi ánh mắt đó chiếu tới, ai ai cũng run rẩy, những con mắt sợ hãi này, không có con mắt hắn muốn tìm, suy nghĩ này khiến hắn hận không thể giết sạch tất cả những kẻ này!

Có lẽ, hắn giết từng người một, hoàng tỷ sẽ xuất hiện!

Vì sao nàng không muốn gặp ta?!

Hơn một năm...

Nàng biết hắn nhớ nàng cỡ nào không...

Nàng không biết...

Sát khí trên người Ninh Úc dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi bi thống khiến người ta khó mà coi nhẹ.

Cho dù mặt hắn không biểu cảm, thế nhưng khát vọng và thất vọng trong ánh mắt lại khiến ở đây dân hiểu ra, thiếu niên này không phải trả thù, mà là đang tìm một người vô cùng quan trọng với hắn.

Người này, là ai đây?

Không ai nói chuyện.

Vẻ mặt Ninh Tương Y sợ sệt nhìn Ninh Úc, nỗi sợ đó là ngụy trang, cũng không phải ngụy trang, như thể bề ngoài của nàng đã hoàn toàn biến thành người khác, chỉ có nội tâm là tỉnh táo.

Ninh Úc, người này là hạt giống nàng tự trồng lúc trước, bởi vì nàng không có người thân trên thế giới này, cho nên, Ninh Úc dần dần trở thành nơi gửi gắm tinh thần của nàng.

Thế nhưng nàng không muốn yeu, hơn nữa một khi liên lụy đến Ninh Úc, chắc chắn sẽ dính dáng với Ninh Giác, nàng không muốn bị kẹp giữa hai người, cả người bị ân oán tình cừu vây quanh, khiến chuyện đơn giản trở nên phức tạp.

Cho nên, xin lỗi.

Nàng yên lặng nói trong lòng.

Hồi lâu sau, Ninh Úc mới ngửa đầu cười một tiếng, cười một tiếng cực kì đau khổ, khiến tất cả mọi người quên đi sợ hãi, thi nhau ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó, Ninh Úc nhìn qua đám người, quay người rời đi.

Góc áo màu đen tung bay, phía trên dùng chỉ tơ vàng thêu hoa văn giao long như thể sống lại trong ngọn lửa, Ninh Tương Y nghiêng đầu quan sát, chỉ cảm thấy vận mệnh vô cùng thú vị.

Mà Ninh Úc, hắn cũng không hề từ bỏ

Hoàng tỷ đã không ở đây, như vậy hắn sẽ di nơi khác tìm kiếm! Hắn nhất định sẽ tìm được nàng!

Dù nàng không đón nhận mình cũng không sao, thời gian còn rất dài... Hắn có thể làm được!

Đợi Ninh Úc rời đi, người còn lại cũng mau chóng đi theo, người trong miếu nát, đầu tiên là yên tĩnh chớp mắt, thấy những người đó đi thật, vội vàng xông lên cướp ngân phiếu, mà Ninh Tương Y lặng thinh không nhúc nhích.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, mọi người bởi vì chia của không đều mà đánh đấm nhau, vô cùng buồn cười!

Quả nhiên nàng không ở đây sao?!

Chỗ tối, Ninh Úc nhìn chòng chọc vào đám người kia, không có ai khác thường!

Một người dù ngụy trang thế nào, cũng không có khả năng ngụy trang đến trình độ này!

Cho nên Ninh Úc cắn răng, quả quyết từ bỏ nơi này, lần này, là đi thật!

Cảm nhận được khí tức của Ninh Úc biến mất, lúc này Ninh Tương Y mới lui ra, bây giờ, cảnh giới của nàng cao hơn Ninh Úc không ít, tầng năm đến tầng sáu có thể nói là một dãy núi ngăn dòng nước, cho nên nàng cầm chắc quyền chủ động, hành tẩu thong thả dễ dàng.

Nhìn thoáng qua đám người tranh nhau đỏ mắt trong miếu hoang, và Bồ Tát mặt mũi hiền lành ở giữa, nàng mỉm cười, thoát thân, nhảy ra từ cửa sổ.

Mà Ninh Úc, vào lúc hắn đi mới nhận ra điều không đúng! “Hỏng rồi!”

Không ngờ hắn lại quên thứ quan trọng như vậy!

La Khải vừa định hỏi, đã thấy Ninh Úc xông vào miếu hoang như cơn gió! Vừa chạy vội, hắn vừa phỉ nhổ trong lòng tại sao mình lại ngu như vậy!

Vừa rồi những người đó nói như có làn gió thổi qua, toàn thân nhẹ nhõm, đó... Rất có thể chính là dị tượng mà hoàng tỷ thăng cấp cảnh giới mang đến!

Lúc trước khi hắn đột phá tầng thứ năm, bởi vì sát khí trong lòng hắn quá nặng, nội lực phóng ra ngoài như lưỡi đao hủy hoại cả căn phòng chỉ trong chốc lát!

Nhưng hoàng tỷ thì khác, nàng luyện công đề cao tâm cảnh, tâm bình khí hòa nước chảy thành sông, cho nên dị tượng nàng thăng cấp chắc chắn khác biệt! Chắc chắn là như những người đó miêu tả, cho nên nhận lầm là Bồ Tát hiển linh!

Vừa đột phá cảnh giới chưa ổn, nàng chắc chắn sẽ không đi, mà lúc những người kia nghĩ lầm Bồ Tát hiển linh hẳn liền xuất hiện, thời gian rất chặt chẽ!

Cho nên vừa rồi, nhất định hoàng tỷ ở trong ngôi miếu hoang đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.