Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 250: Chương 250: Bóng đen tâm lý ở kiếp trước




Та.

Ninh Tương Y nhịn xuống mấy lời chửi thề, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kiên định.

“Đệ nhớ cho kĩ! Ta là hoàng tử của đệ, trước đây là vậy, hiện tại cũng thế, sau này sẽ không thay đổi!”

Nghĩ đến cái gì đó, nàng còn ác ý bổ sung thêm, “Chúng ta có quan hệ máu mủ, trong lòng ta tuyệt đối không thể vượt qua được rào cản này.”

Ánh mắt Ninh Úc trầm xuống, nhưng lại một lần nữa giữ vững tinh thần, một lần nữa xích lại gần hơn,

“Nàng chỉ cần nói cho ta biết, là nàng thích, hay không thích, chỉ như vậy thôi.”

Đôi mắt đen như mực có chút cô đơn gần trong gang tấc, chờ đợi đáp án của nàng.

Ninh Tương Y nhìn ánh mắt của hắn, lúc đầu muốn lừa hắn giống như lần trong hồ kia, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, khiến nàng lần đầu tiên phải nhìn thẳng vào vấn đề.

Có thích hay không?

Không…. Không bằng hỏi nàng có ghét hay không.

Nàng chỉ là không ghét, nếu không ghét, như vậy. Có nghĩa là thích rồi sao?

Có chán ghét ghê tởm sao?

Ninh Tương Y nhìn đôi môi mỏng mềm mại của hắn, hồi tưởng lại vừa nãy bị hôn, là cảm giác gì?

Nàng hình như đã quên mất cảm giác lúc nãy rồi..

Ninh Úc nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng, ngón tay nhè nhẹ ma sát, trêu trọc, thanh âm trầm khàn khiến người nàng run rẩy.

“Thích không?”

Hắn hỏi.

Đồng thời càng xích lại thêm gần, đem Ninh Tương Y ép sát xuống giường.

Ninh Tương Y tựa như có chút trầm mặc, nàng nhìn môi hắn chằm chằm cả nửa ngày, có thích hay không, thử một chút biết liền!

Nghĩ vậy, nàng khẽ rướn người về phía trước một chút, ngậm lấy bờ môi của hắn.

Rõ ràng chỉ là chạm môi đơn thuần, nhưng lại khiến Ninh Úc kinh ngạc đến ngây người! Hai mắt mở lớn, dường như đang nghi hoặc, liệu rằng đây có phải là mơ hay không?

Môi của hắn luôn mang theo hướng bạc hà nhàn nhạt, bởi lúc trước nàng làm rất nhiều bột bạc hà để hắn dùng rửa mặt, nhưng lúc này nếm thử, lại Có chút ngọt, cắn một cái, xúc cảm mềm mại khiến Ninh Tương Y có chút trầm mê, nàng tỉ mỉ liếm vành môi trên, lại dịu dàng gặm cắn môi dưới, thậm chí cái lưỡi nhỏ còn trêu chọc hàm răng của hắn, động tác vô cùng bạo gan lớn mật!

Nàng vốn chỉ nghĩ thử chạm nhẹ, cảm nhận một chút rồi rời đi nhưng những động tác về sau, đều là hành động một cách vô thức.

Không thể phủ nhận, hương vị của hắn… thật tuyệt.

Dần dần, Ninh Tương Y cảm nhận được nhịp tim Ninh Úc dồn dập tăng lên, nàng nét mặt vốn đang có chút trầm mê đột nhiên bừng tỉnh!

Nàng lùi lại về sau, vừa mới rời đi, nhưng Ninh Úc làm sao có thể để nàng đi được? Trực tiếp từ bị động biến thành chủ động! Một phát áp đảo nàng trên giường, không nhiều lời buộc nàng tiếp tục việc vừa mới làm.

Tựa như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong phòng, nhiệt độ nóng bỏng nuốt chửng lấy hai người, loại cảm giác khô nóng này, khiến hai người đột nhiên muốn xé rách quần áo!

Dây dưa như thế này, Ninh Tương Y cuối cùng cũng thông suốt một chuyện, đó chính là… Nàng đối với Ninh Úc, không phải là không có cảm giác gì.”

Nàng— vậy mà có cảm giác đối với đứa trẻ mình một tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn?

Đột nhiên nhận thức được điều này khiến nội tâm xấu hổ căng lên như dây cung của nàng cuối cùng cũng đứt phụt một cái!

Nàng bỗng đẩy Ninh Úc ra, mà lúc này, Ninh Úc đè ép nàng có chút thở dốc, hai mắt mơ màng phủ hơi sương, dường như nghi ngờ tại sao nàng lại đây hắn ra!

Nàng không phải chủ động rồi sao? Nàng nhất định đối với mình có cảm giác!

Nghĩ đến đây, trái tim Ninh Úc bỗng nhảy lên! Cảm giác hạnh phúc lưỡng tình tương duyệt này, khiến hắn vui đến phát điên!

Ánh mắt Ninh Tương Y một lần nữa trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Nhận thức rõ lòng mình, nàng cũng không thể lừa mình dối người được nữa, nàng muốn chặt đứt đoạn tình cảm này bởi nó không đúng. Nàng có tình cảm với Ninh Úc là một chuyện cực kì xấu hổ, nàng không thể chịu nổi chuyện thiếu đạo đức như thế được. Nàng không để ý đến người khác tỷ đệ luyến (tình yêu chị em), nhưng sự việc xảy ra trên người nàng, nàng. cùng Ninh Úc lại phát sinh tình huống này, khiến nàng xấu hổ không có cách nào có thể tiếp nhận được.

“Về sau đừng như vậy nữa!”

Ninh Úc hai mắt vẫn dán chặt vào môi nàng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng khát vọng, nghe nàng nói vẫn có chút mơ màng chưa hồi hồn.

Cái gì gọi là, về sau đừng như vậy nữa?

Ninh Tương Y nhắm mắt lại, lúc này Ninh Úc đè lên người nàng, những lời cự tuyệt kia khó mà thốt ra thành lời.

“Về sau đừng ôm ta, cũng đừng hôn ta nữa. Như thế không đúng. Có lẽ…trong quá trình trưởng thành của đệ là bởi vì ta thất trách, không có kiêng kị luân thường đạo lý, nhưng mà trong lòng ta có!”

Ninh Úc có chút hoảng hốt, tại sao nàng lại cự tuyệt hắn rồi?

“Ta không thể chịu đựng được việc đệ đệ của ta làm chuyện như vậy với ta, không thể chịu được chuyện ta đối với đệ…” Cũng có cảm giác!

“Vì sao?”

Ninh Úc thanh âm trầm thấp đầy kích động, chỉ cần lưỡng tính tương duyệt không phải là đủ rồi sao? Vì sao nàng rõ ràng đã buông xuống, nhưng vẫn cự tuyệt hắn?

Ninh Tương Y vừa nghĩ đến người đời sẽ dùng loại ánh mắt dò xé quái dị mà bàn tán nghị luận về nàng, giống như ở kiếp trước, không chút lưu tình mà xem thường cùng thóa mạ, nàng liên cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo!

Nàng, bây giờ là công chúa Đại Lục, trước kia nàng không có để tâm đến chuyện này, nhưng khi nàng nhìn thẳng vào vấn đề, hiểu rõ lòng mình, nàng mới phát hiện ra chuyện này đáng sợ nhường nào!

Trong lòng tất cả mọi người, nàng mang Ninh Úc thoát khỏi lãnh cung, chăm sóc, nuôi dưỡng hẳn lớn lên, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Ninh Úc! Trong lòng những người biết chuyện, thì nàng không chỉ là tỷ tỷ của Ninh Úc, mà còn là sư phụ của hắn, là mẫu thân, là bạn! Nếu như chỉ là quan hệ như vậy, thì người đời sẽ ao ước được như Ninh Úc, có một người tỷ tỷ tốt như thế, nhưng một khi mối quan hệ này đi quá giới hạn!

Nàng bị người đời thóa mạ vô sỉ cũng chẳng sao? Thế nhưng là Ninh. ÚC, người nàng đã dồn bao tâm sức nuôi lớn. Hắn ở trong mắt nàng là người ưu tú nhất thế gian này mà không nên bị gán mác loạn luân bị người đời bều danh, không nên đem một điểm yếu lớn như vậy giao đến tay của kẻ thù.

Cho nên… Từ bỏ đi, thiên hạ chẳng có bức tường nào mà gió thổi không lọt qua được, bọn họ một khi đã đi quá giới hạn, thì kiểu gì cũng có vẻ người biết!

Ánh mắt căm hận chán ghét của người đời ở kiếp trước… Nàng không muốn lại trải qua một lần nữa!

Thấy Ninh Tương Y không đáp, Ninh Úc chống thân thể lên, lại hỏi, “Vì sao?”

Lần này hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng hai mắt lại ẩn chứa sự lạnh. lẽo, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, “Bởi vì Tiêu Uyên sao?”

Ninh Tương Y ngây người!

Ninh Úc nhìn thẳng vào mắt nàng, bên thấp giọng chậm rãi nói, Ninh Thích nói cho ta, nàng, lúc ở Ngọc Hành, ở cùng một chỗ với Tiêu Uyên–ba năm!”

Hai chữ cuối nói không rõ là tư vị gì, nhưng lại khiến Ninh Tương Y hoảng hốt hãi hùng.

“Không phải…”.

“Hoàng tỷ”

Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng, dường như thấy nóng bức, hắn kéo cổ áo ra một chút, đáy mắt có tia u ám mà nàng? không hiểu được.

“Ta không quan tâm nàng quen ai, đã trải qua chuyện gì trong quá khứ, nhưng… Bây giờ nàng ở bên ta, thì không thể cự tuyệt ta! Nếu không, ta cũng không biết bản thân sẽ biến thành bộ dáng gì đâu!”

Khi nói câu này, hắn rất tỉnh táo, nhưng ngữ khí lại ngập tràn nguy hiểm, khiến bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh xuống.

Đúng lúc này, có người nhẹ gõ cửa số hai tiếng, đại khái là ai đó đang nhắc nhở Ninh Úc phải rời đi.

Thời gian sao lại trôi nhanh như vậy! Thời gian hắn và nàng ở cạnh nhau, vĩnh viễn ngắn ngủi như thế! have to Ninh Úc vì để hả giận một chút liềnes cúi xuống cắn môi Ninh Tương Y, Ninh Tương Y như ngây ngốc bừng tỉnh, trợn tròn hai mắt, nhẹ nhàng nói.

“Giữa ta với hắn không có chuyện gì…”

“Ta biết.” Ninh Úc áp sát mặt mình. vào mặt nàng, trầm thấp cười mấy tiếng, ánh mắt kia, khiến da đầu Ninh Tương Y căng lên, có chút muốn chạy trốn.

“Ta biết giữa nàng và hắn không có gì, nên hiện tại ta mới bình tĩnh như này, hoàng tỷ. Đừng mong trốn lần nữa, thuận theo trái tim nàng, đừng cố kháng cự nữa, cũng đừng cự lên tuyệt ta.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi, không khí trong phòng dường như lưu thông lại, Ninh Tương Y há miệng thở dốc, nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cảm thấy buồn vô cớ.

Hắn… Thương tâm rồi.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.