Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 316: Chương 316: Cha đẻ Tiêu Uyên




Ninh Tương Y lúc trở lại doanh trại, cũng không thể nghỉ một hơi, bởi vì lúc này, doanh trại chia làm hai nhóm người, người Lâu Diệp, và người Đại Dục, hai phe đối nghịch, nhìn bộ dạng, dường như mới đánh xong một trận?

Thấy nàng bình an trở về, Long Thành Thính Tuyết sắc mặt có một nháy mắt khó chịu, nhưng mặt Ninh Tương Y ngược lại là bị thương, nhưng những chỗ bị tổn thương nhìn qua đều không nặng, máu chảy cũng không nhiều.

“Đây là chuyện gì? Hoan nghênh ta trở về à?”.

Ninh Tương Y nhẹ nhàng hỏi, lúc này,một cấm quân vội vàng mang nước và khăn lên, Ninh Tương Y đứng ở một giá gỗ nhỏ đựng hành lý, dùng nước trong bình rửa đi vết thương, tạm thời dùng khăn băng lại một chút.

Khi nàng làm những động tác này, đám người của hai bên đều lẳng lặng nhìn, nhìn thấy lông mày nàng thậm chí không nhíu lại khi rửa vết thương, lạnh lùng, giống như làm như vậy hơn trăm nghìn lần, Long Thành Thính Tuyết một mực nhìn nàng thấy không vừa mắt, nàng lúc này rất giống toả ra một loại khí thế, rất lâu nói không ra lời.

“Nói cho ta biết nguyên do của các người.”

Ninh Tương Y sau khi chỉnh sửa lại một chút, nhàn nhạt nói với người Lâu Diệp.

Chuyện này, biết chính là Long Thành Thính Tuyết gây nên, nhưng vẫn muốn hỏi một chút vì cái gì.

Thấy Bố Cát còn đang thất thần, Long Thành Thính Tuyết giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, tự mình đứng ra nói, “ bản cung không muốn đi cùng ngươi! Ngươi kẻ địch nhiều như vậy, không muốn liên lụy đến bản cung!”

Ninh Tương Y ngồi ở đó, nhíu mày nhìn nàng một cái.

“Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Nàng giọng điệu lạnh nhạt, căn bản không xem nàng để vào mắt, để Long Thành Thính Tuyết càng thêm phẫn nộ!

Nàng nặng nề cười một tiếng, “Không có gì, ta chỉ muốn đi tách ra với người, miễn không bị người liên lụy!”

Ninh Tương Y cười, “Tách ra đi?”

Nàng nhìn Long Thành Thính Tuyết kia âm trầm khuôn mặt nhỏ, “Sau đó người về nước trước một bước, ở biên giới Lâu Diệp chặn đường giết ta? Hoặc là đi trước về tố cáo ta một hơi với Lâu Diệp Vương? Để ta vừa đến liền biến ta thành tù nhân?”

Nàng khiến tiểu công chúa sắc mặt thoáng chốc khó coi, nàng xác thực đúng là nghĩ như vậy, nhưng là không ngờ bị Ninh Tương Y dễ dàng nhìn thấu như vậy.

Lúc này, có người đưa qua một chén nước nóng, để Ninh Tương Y có thể ủ ấm thân thể, nàng uống một ngụm, nhẹ nhàng hỏi.

“Còn nữa... Ngươi dựa vào cái gì nói điều kiện với ta? Ngươi là thân phận gì, người quên sao?”

“Bản cung là Lâu Diệp công chúa!”

Ninh Tương Y cười ha ha!

“Ngươi sai!” Nàng tiếng cười vừa thu lại, “Ngươi muốn giao chiến với ta, ngươi bại, trong mắt ta, ngươi chính là tù binh!”

“Đại Dục công chúa, ngài đừng khinh người quá đáng!” Bố Cát lúc này đương nhiên muốn đứng ra giữ gìn tôn nghiêm nước hắn, trực tiếp bảo vệ Long Thành Thính Tuyết ở sau lưng.

“Khinh người quá đáng?”

Ninh Tương Y bưng cái chén có chút buồn bực hỏi, “Được làm vua thua làm giặc, ta nghe nói Lâu Diệp luôn luôn là dùng thực lực để nói chuyện, nếu như không phục, đánh bại ta đi!… Nhưng các ngươi lại chọc ta không vui, ta không ngại để các ngươi biết, cái gì mới là khinh người quá đáng!”

Cái nhục nhã này, để Long Thành Thính Tuyết lại cũng không chịu nổi, đỏ cả vành mắt, chạy tới xe ngựa của mình!

Bố Cát coi như trong lòng có dũng khí cũng hết cách, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn cũng không hiểu Ninh Tương Y nghĩ gì, nàng như bây giờ cũng đã ép tiểu công chúa, nàng còn muốn đi Lâu Diệp, nếu thật sự đem tiểu công chúa làm mất lòng hai bên, nàng đến Lâu Diệp cũng không được tốt gì, có lẽ nàng không biết tiểu công chúa ở Lâu Diệp được sủng ái đến cỡ nào!

Thở dài, Bố Cát cũng rời đi.

Cũng là bọn hắn xui xẻo, Ninh Tương Y bình thường cũng không nói chuyện cọc cằn như thế, nhưng chuyện mới vừa nãy vẫn ảnh hưởng nàng, khiến nàng tâm trạng không tốt, lúc này, nhìn đám người cầm quân, đột nhiên nghĩ đến, bọn hắn đều là tai mắt Ninh Úc…

“Lần này đi Lâu Diệp, ít thì mấy tháng nhiều thì nửa năm, các người đều là người Ninh Úc chọn lựa cho ta, nhưng phải biết, chủ tử của các ngươi là ai?”

Các cấm quân hai mặt nhìn nhau, không biết Ninh Tương Y nói lời này có ý gì, công chúa và vương gia tình cảm không phải vẫn luôn quá tốt mà.

Ninh Tương Y thở dài, “Được rồi, cũng không có gì, chỉ là chuyện tối nay, các ngươi không được nói cho Ninh Úc, người vi phạm...”

Nàng trừng mắt, tay dùng lực, bóp nát toàn bộ cái chén thành bột phấn.

“Sẽ được như cái chén này.”

Tất cả mọi người bị Ninh Tương Y dùng chiêu này dọa cho phát sợ, trong lòng khái niệm về vũ lực của Ninh Tương Y càng rõ ràng.

“Chúng thần nghe lệnh!”

Ninh Tương Y lúc này mới hài lòng gật đầu, đi về nghỉ, ngày mai đi Ngọc Hành, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu...

Từ Đại Dục đến Lâu Diệp khoảng cách ngắn nhất, đó chính là đi ngang qua Ngọc Hành, cứ như vậy, tất nhiên sẽ phải qua kinh thành Ngọc Hành, trên đường đi, bởi vì có văn kiện của Tiêu Uyên, bọn họ đều đi quá thuận lợi, mãi cho đến kinh thành, Ninh Tương Y liền cảm thấy có gì đó không đúng!

lập tức, nàng liền đưa ra một cái quyết định, đó là để cấm quân mang theo người Lâu Diệp đi trước, nàng cùng mọi người sẽ tách ra một đoạn, đến khi thuận lợi thông qua kinh thành Ngọc Hành.

Tướng lĩnh cấm quân Tư Không tuân lệnh, cũng không hỏi liền dẫn người rời đi,mà Ninh Tương Y xa xa đứng ở đằng sau, cảm giác được bên cạnh như có người nhìn trộm, mím môi cười một tiếng.

Thấy đại đội ngũ thuận lợi xuyên qua kinh thành, ra khỏi cửa thành, Ninh Tương Y trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng chuẩn bị lôi kiếm ra đi, nhưng lại bị người ngăn lại.

Đối phương có chút quen quen, xem xét chính là người bên cạnh Vân Quý Phi, khó trách từ đầu đã cảm giác có người nhìn chằm chằm nàng, thật đúng là không phải ảo giác.

“Công chúa, làm phiền người theo chúng ta đi một chuyến.”

Ninh Tương Y có chút nhíu mày, “Nói với nàng ta, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh!”

Thế nhưng là đối phương lại không buông tha, nhíu mày nói, “ chuyện này rất quan trọng, việc liên quan đến Nhị điện hạ, xin công chúa giúp đỡ!”

Ninh Tương Y có chút nhíu mày,”Ngươi muốn dùng Tiêu Uyên lừa ta? lon Không có cửa đâu!”

“Cũng không phải như thế.” Trên mặt người kia hiện ra một chút lúng túng, thấy Ninh Tương Y khó chơi, vội vã nói nói, “ là liên quan tới thân thế của Nhị điện hạ, có người… Tự xưng là phụ thân của Nhị điện hạ! Lúc này tin tức có lẽ đã đến tai Nhị điện hạ… Thế nhưng là, vượt khỏi tầm kiểm Soát!”

Ninh Tương Y sắc mặt thay đổi, phụ thân Tiêu Uyên không phải Tiêu Thắng sao? Thêm đâu ra một tên đến là cái quỷ gì?

Nàng hoài nghi đây có phải là Vân Cẩm âm mưu hay không..

Suy nghĩ một cái chớp mắt, vẫn là an nguy của Tiêu Uyên quan trọng hơn, nàng sờ sờ cái cằm.

“Được, ta cùng người đi một chuyến!”

Vậy tên thuộc hạ thả lỏng, “Đa tạ công chúa!”

Cứ như vậy, Ninh Tương Y được ăn diện một chút, thay đổi hình dạng tiến vào Ngọc Hành hoàng cung, lại một lần nữa tiến vào, thật đúng là đã có mấy kiếp. …

Còn chưa tới tẩm cung Vân Quý Phi, liền thấy tầng tầng giới nghiêm, người muốn gió được gió muốn mua được mưa như Vân Quý Phi vậy mà lại bị lính trong giữ? Xem ra Tiêu Uyên lần này đi về, sẽ xảy ra không ít chuyện…

Người kia mang Ninh Tương Y từ cửa sau đi vào, xa xa, nghe được Tiêu Thắng đang kịch liệt tức giận!

“Ngươi dám phản bội trẫm, trẫm sẽ giết ngươi!”

Vân Cẩm thật là oan uổng chết!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.