Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 477: Chương 477: Chạy ra khỏi cung




Hắn nghĩ rất rõ ràng, tài nguyên trong tay Ninh Tương Y so với hắn tưởng tượng còn nhiều hơn.

Mà thứ nàng có chính là mưu lược, cơ hội buôn bán, hòa bình, mới điều Ngọc Kỳ hiện tại vô cùng cần!

Chỉ cần nàng giữ lời hứa, còn tận lực nâng đỡ Ngọc Kỳ, Ngọc Kỳ mới có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng trước đó, Ngọc Kỳ nhất định phải ổn định lại, chỉ có thể có một người làm chủ.

“Ta muốn giết ngươi! “

Đồng Loan Nghi “Vụt” một tiếng rút thanh kiếm trên người Hải Thanh, chạy tới chém Thượng Minh Hi, lại bị Thượng Minh Hi nhanh nhẹn tránh đi!

Hắn cũng không phải là nam nhân tay yếu đuối gì, chỉ là bình thường không thể hiện thôi, nhìn hắn nhã nhặn, động tác lại nhanh nhẹn, một chút đã đến trốn sau lưng Ninh Tương Y, dù sao hắn đã bị kéo lên thuyền hải tặc, tình huống này đứng ra không có kết quả tốt, vẫn nên giao cho Ninh Tương Y đối mặt đi.

Cho nên trước khi Đồng Loan Nghi giơ kiếm đến chém một lần nữa, Ninh Tương Y cũng giơ tiểu hài lên trên đầu, Đồng Loan Nghi nháy mắt bị Hải Thanh giữ chặt lại!

“Thái hậu! Ngài muốn bị nàng bắt lấy làm con tin sao?!”

Hải Thanh giong tỉnh táo!

Đổng Loan Nghi nắm chặt kiếm, đốt ngón tay trắng bệch! Nàng hận không thể chém chết Thương Minh Hi! Không… Tất cả mọi người ở đây nàng đều phải giết chết! Giết sạch!

“Thái hậu, nếu người muốn làm Nữ Hoàng, có lẽ không dễ dàng như vậy, đứa bé này, đối với bọn ta là tai họa, đối với ngươi mà nói lại là con át chủ bài duy nhất, cho nên ta không sợ hắn chết, ngươi cứ tiến lên một bước thử xem?”

Ninh Tương Y chậm rãi uy hiếp, giống giội cho Thái hậu một gáo nước lạnh trên đầu xuống, Thái hậu bị lấn áp, nhìn hung ác trong mắt Ninh Tương Y khiến nàng phải gắng lấy lại lý trí!

Nhưng một lát sau, độc ác lại nảy sinh nàng lớn tiếng nói, “Được, ngươi có thể mang theo Tư Vô Nhan cả đứa bé này rời đi đều được, chỉ cần ngươi để Thượng Minh Hi lại! Ai Gia thả các ngươi rời đi!”

Ninh Tương Y nhíu mày, quay người nhìn Thượng Minh Hi một chút, hắn nháy nháy mắt, buồn bã nói, “ công chúa, cái mạng này của thần, đều nằm trong tay ngài...”

Ninh Tương Y không nhịn được cười, nói với Thái hậu, “ tất cả bọn ta đều phải đi! Chỉ cần ngươi thả bọn ta xuất cung, đứa bé này, ta tất nhiên sẽ trả cho ngươi!”

Đồng Loan Nghi lạnh lùng cười, toàn thân trên dưới đều lộ ra oán hận đến vặn vẹo!

“Vậy các ngươi hãy chết ở chỗ này đi!”

Ninh Tương Y một câu cũng không chịu thua, ngang ngược nói!

“Chết thì chết, ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không sống nổi, không có đứa bé này, ta xem ngươi còn có thể thoải mái dễ chịu ngồi ở vị trí Thái hậu hay không!”

Đồng Loan Nghi nhất thời kích động, đang chuẩn bị hạ lệnh tiêu diệt! Nhưng người bên cạnh nàng đều muốn ngăn nàng, mong nàng nghĩ lại!

Bên tai vô số giọng nói khuyên can, nàng cũng biết đứa bé kia không thể chết, nhưng bây giờ ánh mắt Đồng Loan Nghi chỉ dính vào người Thương Minh Hi, mang theo oán hận thật sâu!

Ninh Tương Y cũng nhận ra điểm này, chậm rãi nói, “… Có những người, nên để sống tra tấn chơi vui hơn, chết rồi còn ý nghĩa gì? Người thấy đúng không?”

Nàng đây là đang khuyên Thái hậu, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, hiện tại thả bọn họ đi, ngày khác vẫn có thể đi bắt Thương Minh Hi trở lại, điều kiện đầu tiên là, nàng vẫn ngồi ổn ở vị trí Thái hậu này!

Ninh Tương Y nhìn Tư Vô Nhan trong ngực Bạch Khải Du, “Còn nữa, Tư Vô Nhan có lẽ sẽ chết thật, ta cũng không thể ở Ngọc Kỳ nữa, đến lúc đó trong tay người đã có con rối, không phải thiên hạ đều do người định đoạt sao?”

“Công chúa...” Thượng Minh Hi cứng họng, không ngờ nàng lại bán người người một thuyền như thế!

Đồng Loan Nghi thật sự dần dần tỉnh táo, nàng không tin, trừ vị thần y xuất chúng kia, không còn ai có thể cứu Tư Vô Nhan, nàng muốn để Thượng Minh Hi biết, quyết định của hắn nực cười bao nhiêu!

Hai mắt nàng có chút đỏ lên, cuối cùng chuyển ánh mặt từ Thượng Minh Hi sang người Ninh Tương Y, chậm rãi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Chỉ cần các ngươi xuất cung, ngươi sẽ giao hài tử ra đúng không?”

Tư Vô Nhan chắc chắn phải chết, nhưng đứa bé này không thể chết!

Ninh Tương Y nghiêm túc tiến tới đối mặt, “Những đức tính khác ta không có, nhưng ta có tiếng nói được thì làm được.”

“Tốt!”

Hai người ánh mắt giao nhau, trong mắt đều là nhìn thấy kiên định và hung ác, nhất thời trốn được những không thể trốn được cả đời, nàng muốn xem sau khi bọn họ giao hài tử, có thể trốn đi đâu!

“Các ngươi đi đi!” Nàng thấy bọn họ đều đáng hận!

Ninh Tương Y cười một tiếng, thật sự đi, nhưng khi nàng khẽ bước, thân thể liền lảo đảo, Thượng Minh Hi không khỏi nhìn xuống chân nàng, phát hiện chân nàng đã bỏng vô cùng nặng, cũng tưởng tượng được trước đó xảy ra chuyện gì.

“Còn đi được không?” Bạch Khải Du lo lắng hỏi.

“Không sao.” Ninh Tương Y hít một hơi, “Đi thôi!”

Nói xong, bọn họ cùng nhau lui lại, đi ra phía ngoài cùng.

Khỉ nhỏ nhanh chóng chạy tới nhảy lên vai Ninh Tương Y, Thượng Minh Hi nhìn nhóm người này, người thì hôn mê, người thì trọng thương, còn có một con khỉ kì quái, hoàn toàn như một đám tạp nham… Hắn đang suy nghĩ có phải hắn quyết định sai lầm không?

Đoạn đường xuất cung này, cấm quân đi hai bên trận địa sẵn sàng, mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ là không ra tay thôi, còn Ninh Tương Y hỏi nhỏ Thượng Minh Hi.

“Ngươi có bao nhiêu người?”

Bây giờ thời khắc nguy cấp, hắn cũng không vòng vo, “Ba ngàn người, đã đứng ở cửa cung tiếp ứng.”

“Chỉ là.” Hắn muốn nói lại thôi.

Ba ngàn người thực tế quá ít, Thái hậu ra lệnh một tiếng, điều động toàn bộ cấm quân trong tay, bọn họ chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng, nhưng nếu như Thái hậu đi trước một bước ra lệnh Quan Tại Kim chặn đường bọn họ, hai phe đối mặt, bọn họ căn bản không có đường sống, cho nên đứa bé trong tay này vẫn là mấu chốt.

“Yên tâm, ta có nắm phần nắm chắc Quan Tại Kim sẽ thả người!”

Ninh Tương Y ôm hài tử, nói vô cùng nghiêm túc, nàng nói xong Thượng Minh Hi liền tin, nhưng hồi sau nghĩ kĩ lại đều cảm thấy không thể hiểu nổi.

Sau khi bọn họ xuất cung, Hải Thanh đứng ở phía sau ép hỏi.

“Mau giao hoàng tử ra!”

Ninh Tương Y nói, “ Vậy hãy giao hài tử trước đó ta mang vào cung ra đây!”

Hải Thanh sững sờ, không ngờ nàng còn nhớ tới thứ rơm rạ này, chẳng qua là một đứa bé không rõ nguồn gốc, hắn thản nhiên giao cho Ninh Tương Y, Ninh Tương Y nhờ Thượng Minh Hi đến nhận hài tử, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

“Bây giờ có thể giao hoàng tử ra được rồi chứ?” Hải Thanh từng bước ép sát.

Ninh Tương Y cười vô lại, “Giao thì chắc chắn sẽ giao, nhưng không phải giao cho ngươi, mà giao cho Quan Tại Kim! Hắn nhất định đang ở cửa thành chờ ta phải không?”

Hải Thanh giận dữ!”Ngươi dám gạt ta?”

Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn cửa cung, “Ta nói sau khi ra khỏi cung đưa cho ngươi, chỉ cần ta còn ở bên trong Ngọc Hoa Thành, không tính là ra cung? Ta khuyên ngươi không nên tiến lên nữa, nếu không hiện tại ta sẽ bóp chết nó!”.

Thấy Ninh Tương Y ôm hài tử, mặc dù cười, nhưng tay vẫn luôn đặt ở trên cổ hài tử.

Hải Thanh có chút chần chờ, mà người của Thượng Minh Hi cũng đã bao quanh bảo vệ bọn họ, ra tay cướp lại cũng không ổn.

Thôi, dù sao còn Quan Tại Kim, Thái hậu cũng đang tập kết binh mã, bọn họ sẽ không ra nỗi Ngọc Hoa Thành!

Thấy Hải Thanh không dây dưa, Ninh Tương Y cùng mọi người vội vàng lên ngựa, mang theo ba ngàn người trùng trùng điệp điệp chạy ra phía ngoài thành, một khi Thái hậu đuổi theo, số người này chắc chắn bị nghiền nát, đó không phải là nói đùa.

Nhưng ở cửa thành kia còn có một cửa ải phải qua!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.