Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 162: Chương 162: Chen nhau trên một giường




Lời của hắn khiến trái tim Ninh Tương Y chìm xuống tận đáy, cho dù nàng không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rằng, thiếu niên nàng tự nhận là một tay nuôi lớn coi như người thân này đã yêu nàng thật rồi.

Nhưng tình cảm này lại không hề khiển nàng vui vẻ, chỉ có cảm giác đè nén nặng nề... Nàng không rõ, nghĩ kiểu gì cũng không rõ.

Dù sao ở hiện đại, biểu ca biểu muội kết hôn cũng bị bàn tán một thời gian, huống chi là con cái trong một gia đình yêu nhau, cho dù không có người thân, nhưng cảm giác đó còn quái dị hơn cả anh em họ!

Không được... Nàng nhất định phải rời đi! Không phải ở lại được nữa, ở lại sẽ chỉ khiến Ninh Úc lún sâu hơn thôi, mà nàng, chẳng lẽ muốn bắt đầu tình cảm tỷ đệ với Ninh Úc hay sao?

Nàng không nói câu nào khiến Ninh Úc thở dài, hắn đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Ninh Tương Y, cảm thán: "Không sao, dù bây giờ tỷ không chấp nhận được, một ngày nào đó tỷ sẽ đón nhận đệ"

Có điều tiền đề của sự chờ đợi này là có được nàng trước.

Nàng tỉnh táo nhất định sẽ khiến hắn không nhịn được, Ninh Úc thậm chí âm u nghĩ nên bỏ thuốc hay không.

Lúc này, La Khải xin đi vào, sau khi đi vào, không dám nhìn Ninh Tương Y, chỉ là thấp giọng nói gì đó bên tai Ninh Úc... ánh mắt Ninh Úc lạnh lẽo, cuối cùng có chút lo lắng nhìn qua Ninh Tương Y.

Giả bệnh vốn là ngộ biến tùng quyền, bây giờ hắn đang ngồi trên vị trí nóng bỏng tay, không có khả năng bệnh mãi được.

Hơn nữa có người nói chuyện hoàng tỷ còn sống cho Hoàng đế, hắn không thể không đi giải thích một phen. “Buổi chiều đệ phải vào cung một chuyến..."

Hắn nói vậy khiến hai mắt Ninh Tương Y sáng lên, khiến hắn bực đến nỗi không thể muốn nàng ngay bây giờ!

Cuối cùng chỉ khẽ thở dài. "Hoàng t... tỷ ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ đệ quay về."

Ninh Tương Y gật đầu lia lịa! Dáng vẻ ngoan ngoãn đó khiến Ninh Úc không yên tâm được.

Nhưng trong cung có việc gấp, hắn phải đi.

Thở dài một tiếng, hắn nghiêng người hôn mặt Ninh Tương Y mặt, có người ngoài ở đây, Ninh Tương Y không đề phòng mặt xấu hổ đến đỏ bừng! Dáng vẻ này của nàng lại khiến Ninh Úc rục rịch!

Làm sao bây giờ, ngày nào hắn cũng muốn nuốt chửng hoàng tỷ!

Hắn đã nhẫn nhịn như vậy mà Ninh Tương Y còn không tự biết, mở to đôi mắt sáng nhìn hắn, như đang giục hắn đi mau lên.

Đúng là một tiểu yêu tinh, hẳn luôn có thể dễ bị công phá trước mặt nàng!

Còn lề mề như vậy nữa, chắc hôm nay hắn không vào cung được mất, đành phải tiếc hận rời đi. Trước khi đi, hắn bảo La Khải bao vây Tề Vương phủ chật như nêm cối!

Một là hình như Ninh Tương Y đã bại lộ, muốn bảo vệ sự an toàn qủa nàng, hai là sợ nàng bỏ trốn.

La Khải cảm thấy trọng trách nặng nề, công chúa là người tinh quái như vậy khiến hắn như gặp kẻ địch, mà Ninh Úc lại thản nhiên nói. “Tìm mấy nô bộc trông coi, dưới tình huống nếu như nàng thật sự muốn đi, mà các ngươi không ngăn được... Nàng đi một bước, các ngươi cứ chém chết một người." "Vậy... cũng được sao?" La Khải cảm thấy, khi công chúa nhẫn tâm cũng rất tàn nhẫn.

Ninh Úc cười: “Lúc nhất định phải giết người, hoàng tỷ ra tay ác hơn bất cứ ai, thế... nếu như chỉ vì chuyện tình cảm mà liên lụy người khác phải bỏ mạng, nàng sẽ đi vào khuôn khổ"

Hắn nói nhẹ nhàng lại khiến lưng La Khải lạnh toát, đột nhiên cảm thấy dù công chúa lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của điện hạ, có tâm vượt vô tâm, một người hiểu bạn rất rõ, ngay cả nguyên tắc tư tưởng và ranh giới cuối cùng của bạn cũng hiểu rõ, làm sao mà bạn đấu thắng được?

Sau Ninh Úc khi đi, Ninh Tương Y khẽ thở phào... Có trời mới biết, hôm nay nàng đã trải qua những gì! Tâm trạng thay đổi rất nhanh, như ngồi xe cáp treo vậy!

Ninh Tương Y đi đi lại lại trong sân, vừa tiêu cơm vừa suy nghĩ.

Rốt cuộc nàng phải làm sao mới có thể rời đi được đây? Không gian, hoàn cảnh, ký ức, rốt cuộc có thể lợi dụng được gì? Hơn nữa lần trước nàng rời đi gặp người của Long Quý phi, một lần không thành, khó đảm bảo bà ta sẽ không thẹn quá hoá giận mượn người phá hủy nàng...

Cho nên nàng ở lại đây chỉ là gánh nặng của Ninh Úc thôi.

Nàng không khỏi nghĩ đến ký ức ở kiếp trước, mặc dù rất nhiều chuyện đã chệch ra khỏi quỹ đạo, song vẫn có...

Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì, không khỏi giật mình!

Tiệc mừng thọ của Hoàng đế sắp đến rồi!

Suýt nữa thì quên, lần này là đại thọ năm mươi tuổi của Hoàng đế, người chúc mừng như mây! Trách nàng gần đây khép kín quá, thậm chí ngay cá tin tức như vậy cũng không nhận được.

Tính toán thời gian chính là ba ngày sau...

Bảo sao bên này cơ thể Ninh Úc vừa có khởi sắc đã bị gọi vào hoàng cung, bây giờ Ninh Úc phụ trách an toàn của đại nội, trường hợp như tiệc mừng thọ, hắn không đi không được, cho nên... rất có thể mấy ngày nay hẳn sẽ không trở về

Nhận thức này khiến Ninh Tương Y nhảy cẫng, trong không gian của nàng có Thanh Độc đan, có lẽ có thể hóa giải một phần dược tính, mà lại, Ninh Úc không ở đây, nàng cũng có thể nghĩ kỹ cách rời đi!

Ai ngờ, buổi tối nàng đang ngủ say sưa, Ninh Úc... đã về rồi!

Đêm đã khuya, màn đêm mùa đông càng lạnh lẽo hơn.

Ninh Úc đứng trước cửa Ninh Tương Y, hít thở sâu.

Nàng vẫn ở đây..

Có trời mới biết, hắn vốn định ở lại trong cung, nhưng hắn lấy cớ cơ thể còn khó chịu, muốn về nhà để một vị danh y châm cứu nên mới có thể trở về sau khi làm xong việc.

Khi bận rộn không cảm thấy gì, song trên đường trở về hẳn vô cùng sợ hãi, sợ trở về phải đối mặt với căn phòng trống.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Có lẽ cho rằng hắn sẽ không trở về nên Ninh Tương Y ngủ cực kỳ an tâm, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng không có nội lực nên thính lực chỉ tốt hơn người bình thường một chút, cho nên không hề nhận ra có người nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

Trái tim nàng rộng lớn cỡ nào, mấy ngày trước Thái tử tỏ tình, lúc ấy nàng sợ hãi như thế, song xoay người đã có thể giải quyết tỉnh táo, hôm nay, rõ ràng hắn muốn ra tay với nàng nhiều lần, kết quả chân trước hắn vừa đi, chân sau nàng đã có thể ngủ say sưa, không hề có vẻ mất ngủ.

Ninh Úc không khỏi khẽ thở dài, đây chính là hoàng tỷ của hắn, có thể nằm thì tuyệt không ngồi, có thể giải quyết thì không để qua đêm, không thể giải quyết thì ném ra sau gáy.

Khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Trong lòng Ninh Úc bực bội, cắn nhẹ chóp mũi nàng.

Ninh Tương Y bị đánh thức, thấy là Ninh Úc, nàng ngây ra, tưởng còn đang nằm mơ, nhưng hơi lạnh trên người hắn ùa đến khiến Ninh Tương Y ôm lấy cơ thể, trừng mắt nói: “Đệ muốn làm gì!"

Nàng như này chọc cười Ninh Úc, hắn ôm nàng, cọ vào người nàng như con mèo to, miễn cưỡng nói: “Không làm gì, đệ chỉ muốn ngủ với hoàng tỷ thôi.”

Hắn dựa vào gần khiến Ninh Tương Y không thể bình tĩnh được nữa, cả người căng cứng như con thú sắp xù lông: “Vì... vì sao đệ không đi phòng đệ ngủ đi?!"

Ninh Úc ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng, nói với ngữ khí vô cùng vô tội: "Phòng của đệ... bị hỏng rồi, đệ đành phải chen chúc với hoàng tỷ thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.