Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 13: Chương 13




Đám cung nữ nghe xong thì ai nấy cũng †ỏ vẻ khinh thường, bị đưa vào lãnh cung đồng nghĩa với việc bị giam cầm suốt đời, sau này không bao giờ được gặp thánh nhan (*) nữa, cho dù họ có bất kính, hà khắc với chủ tử thì cũng có ai biết được đâu? (*) Thánh nhan: vua.

Hứa ma ma còn lạnh lùng cười, bà nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé của Ninh Tương Y, ánh mắt lạnh thấu xương: “Công chúa kiêu căng quá nhỉ! Thật đáng tiếc, ma ma đây lại không phải kẻ dễ bị hù dọa! Ban nãy công chúa đá làm cửa viện bị hư rồi, người nói xem phải xử lý thế nào đây?”

Nếu là một đứa trẻ thật thì khi thấy điệu bộ hung dữ của bà ta khéo sẽ sợ đến mức bỏ chạy, nhưng Ninh Tương Y là ai cơ? Nàng đứng đó cười hì hì, không sợ ánh mắt sắc bén của đối phương chút nào.

“Ma mạ, trông bà thế này là thật sự không sợ có ngày Ninh Tương Y ta trở mình ư?” Một đứa bé, rõ ràng giọng nói còn rất non nớt nhưng hành động lại vừa chững chạc vừa cực kỳ mạnh dạn, đã có khí thế của một nàng công chúa.

Hứa ma ma chưa kịp mở miệng thì Ninh Tương Y lại cười nói tiếp: “Vương triều Đại Dục ta uy danh lẫy lừng, tiểu quốc xưng thần với chúng ta nhiều vô số kể, phụ hoàng chưa xoá bỏ danh công chúa của ta, nói không chừng ngày sau nước khác đến cầu hôn, vì muốn tỏ rõ tấm lòng của nước lớn chúng ta nên phụ hoàng ra lệnh cho ta hoà thân thì sao?”

Nàng vừa nói vừa cười ngọt ngào hơn: “Đến lúc đó phụ hoàng biết được ta bị ức hiếp ở lãnh cung, tới việc ăn uống mà còn bị hà khắc, thì không biết người có ra mặt cho ta hay không nữa.”

Lời nàng nói làm tất cả cung nhân ở đó đều biến sắc, chủ yếu là vì từ trước đến nay, chỉ có một vị công chúa này bị đưa đến lãnh cung cho nên họ cũng đối xử với nàng như đối xử với hậu phi và hoàng tử, không nghĩ đến sau này nàng sẽ có dịp trở mình.

Bởi dù có muốn hoà thân thì đa số nương nương ở hậu cung cũng không đồng ý, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi vị công chúa này là thích hợp.

Vẻ mặt Hứa ma ma hơi thay đổi, thầm mắng một câu rồi nở một nụ cười lấy lòng.

“Công chúa nói gì vậy, chúng nô tỳ nào có gan làm vậy? Chỉ là do lúc trước công chúa bệnh nặng không tiếp xúc với người khác được, không cung nhân nào dám tới gần nên mới không chu đáo, bây giờ công chúa đã khoẻ lại rồi thì ma ma cũng biết tự giác nhắc nhở bọn họ làm việc đàng hoàng, không được lười biếng.”

Nói xong, hai người nhìn nhau, thỏa thuận trong im lặng, Ninh Tương Y chớp chớp mắt nhìn bà ta, bây giờ mới cười rộ lên.

“Nếu vậy là do ta nghĩ oan cho ma ma rồi, giờ thì xin ma ma nhanh lên một chút, bổn công chúa đói rồi, còn nhỏ nên không chịu đói được đâu!” Nói xong thì nghênh ngang đưa Hinh Nhi đã bủn rủn rời đi, Hứa ma ma sầm mặt nhìn theo bóng lưng của nàng, phẫn nộ, cực kỳ không cam tâm.

“Đúng là tai hoạ sống ngàn năm, không ngờ bệnh tật liệt giường bốn năm mà cũng khoẻ lại được, Lai Phúc, ngươi đi bẩm báo sự khác thường của tiểu nha đầu này với bên trên đi, sau này không được hà khắc, dù là vật dụng hay ăn uống cũng phải giao đến đúng giờ!” Nghe bà ta nói xong, các cung nhân đồng loạt gật đầu, người tên Lai Phúc tuân lệnh bước ra ngoài.

Ninh Tương Y quay về chưa được bao lâu thì có cung nhân dâng lên ba món mặn một món canh, mặc dù đã nguội lạnh nhưng vẫn đỡ hơn cơm thừa canh cặn của hôm trước, vậy là nàng trèo tường đưa Ninh Úc sang, để Hinh Nhi kể lại chuyện đã xảy ra.

Ninh Úc vừa chọc đũa vào bát cơm vừa lạnh mặt nói: “Cần gì nói lý lẽ với đám cung nhân này, phải cho chúng biết lợi hại thế nào, nếu như không phục thì đánh cho đến khi phục mới thôi!” Ninh Tương Y suýt phun hớp canh trong miệng, hoá ra thằng nhóc này còn nhỏ vậy mà đã có quan niệm thế này, nàng trở tay gõ đũa lên đầu đối phương một cái, hai mắt trợn trừng!

“Bây giờ trút giận thì có ích gì, chúng ta còn nhỏ, thế lực lại yếu thì phải khiêm tốn một chút biết chưa? Khiêm tốn!” Nàng lớn tiếng nói khiêm tốn, đảo mắt một cái lại hạ giọng nói một cách gian xảo: “Lộ con át chủ bài quá sớm thì không hay đâu, điều chúng ta phải làm là không cần ra tay mà vẫn ngồi mát ăn bát vàng, nhưng một khi ra tay thì diệt cỏ tận gốc! Hiểu chưa?”

Ninh Úc ôm đầu nhìn nàng một cách sùng bái: “Hiểu rồi.” Vẫn là hoàng tỷ lợi hại, cũng đúng, tính toán hơn thua với những người đó cũng chẳng có nghĩa lý gì, đợi nó lớn rồi, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc cái đám người giật dây sau lưng kia! Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, Ninh Úc kiên quyết nói: “Hoàng tỷ, đệ muốn học või” Điều này lại làm Ninh Tương Y có hơi lưỡng lự.

Lúc trước cũng vì võ công của Ninh Úc hơn nàng rất nhiều nên nàng mới có kết cục như vậy, thế nên trong lòng Ninh Tương Y vẫn còn hơi lo sợ, bởi lẽ Ninh Úc là một hạt giống tốt sinh ra để luyện võ thuật làm nàng cứ thấy bất an.

Nhưng Tiểu Ninh Úc không biết, nó càng nghĩ càng thấy khả thi, bèn kéo tay áo của Ninh Tương Y, làm nũng với nàng: “Hoàng tỷ… tỷ đồng ý đi mà, đệ không sợ cực đâu, đợi sau khi đệ học võ xong, chắc chắn sẽ không để kẻ nào động đến tỷ”

Sự kiên quyết trong mắt nó làm Ninh Tương Y hơi xiêu lòng, nàng xoa đầu đối phương… Rõ ràng đứa trẻ trước mặt đã hoàn toàn xem nàng là đối tượng duy nhất có thể tin tưởng, nếu mai sau, tình cảm này mà thay đổi thì Ninh Tương Y cũng đành chịu.

“Được, tỷ dạy đệ.” Ninh Úc vui mừng hoan hô! Thấy cuối cùng nó cũng hồn nhiên như một đứa trẻ sáu tuổi, Ninh Tương Y cười cười, gương mặt non nớt nhưng có sự tự tin khiến người khác không thể nghi ngờ: “Không những tỷ sẽ biến đệ thành cao thủ võ lâm mà còn phải dạy đệ thông thiên văn tường địa lý, có được hoàng quyền tối cao.”

Những câu nói từ tốn của nàng không những làm Hinh Nhi kinh ngạc ngớ người mà cả gương mặt nhỏ của Ninh Úc cũng trở nên nghiêm túc.

Ninh Tương Y chống tay lên má đánh giá đứa trẻ trước mặt mình, giọng điệu nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Thứ đệ muốn, hoàng tỷ sẽ cho đệ hết, hôm nay tỷ chỉ hỏi đệ một câu.” Tuy rằng giọng nói của nàng dịu dàng nhưng Ninh Úc lại nhận ra một sự nghiêm túc chưa từng từng có.

“Liệu mai này đệ có phụ lòng tỷ không?” Ninh Tương Y nghịch ngợm chớp mắt, cảm thấy mình thật ấu trĩ khi muốn có được lời hứa hẹn của một đứa trẻ sáu tuổi.

Ai ngờ Ninh Úc lại nghiêm túc, nó nhìn Ninh Tương Y một cách chân thành, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, một lát sau mới nói một cách chậm rãi mà kiên quyết.

“Liệt tổ liệt tông Ninh gia tại thượng! €on trai thứ chín đời thứ ba là Ninh Úc xin được thề tại đây! Cả đời này Ninh Úc sẽ tuyệt đối không làm bất kỳ chuyện gì làm Ninh Tương Y tổn thương. Nếu trái lời thề sẽ bị trời tru đất diệt, sau khi chết linh hồn sẽ không được vào tông tự, người hay thần đều ruồng rẫy!”

Giọng nói non nớt vang vọng khắp Lãnh Thu uyển trống trải, sau khi bay vút lên trời, vừa hay trời đen cũng trở nắng, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi qua khung cửa sổ rồi phủ lên người Ninh Úc, giống như những lớp ánh sáng ràng buộc làm người nó phát sáng.

Ninh Tương Y trợn mắt kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ Ninh Úc còn nhỏ tuổi thế này mà lại có thể nói ra những lời như vậy, lòng nàng rúng động không tả nổi.

Nàng kích động võ vai đối phương, nói rất khí phách: “Được! Sau này Ninh Tương Y ta có một phần thì Ninh Úc đệ cũng có một phần! Sau này chúng ta là chị em ruột! Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu!”

Thấy mặt hoàng tỷ đỏ au, Tiểu Ninh Úc cảm thấy cực kỳ vui mừng, trong khu vườn lạnh lẽo trống trải thế này, hai con người nhỏ bé thề ước với nhau như hai người lớn, cùng mong chờ tương lai.

Khung cảnh này trở thành một hồi ức cực kỳ khó quên, khắc sâu trong trí nhớ của Hinh Nhi, bỗng dưng nàng ta cảm thấy, đi theo hai vị chủ tử này cũng không tệ.

Nhoáng một cái đã ba năm trôi qua, bây giờ Ninh Tương Y mười tuổi, Ninh Úc chín tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.