Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 17: Chương 17




Đi vào Chiêu Dương điện phải qua ba cửa cung quan trọng, cửa Hàn Nguyệt, cửa Tiềm Long và cửa Trạch Thiên! Lúc này nó mới vượt qua bờ sông trong cung, lúc đến cửa Hàn Nguyệt, bên kia đã lờ mờ truyền đến tiếng đàn sáo.

Nó chạy thẳng về hướng đó, nó chạy vội vã như vậy, vội vã như vậy, thậm chí phổi cũng sinh ra cảm giác như bị lửa thiêu đốt, trong lòng vẫn còn thúc giục chính mình, nhanh một chút…

Nhanh hơn một chút nữal Một cơn gió lạnh bắt đầu gào thét, từng giọt mưa li ti từ trên trời bay xuống bao phủ vùng trời này, toàn bộ hoàng cung rộng lớn thênh thang lộ ra vẻ trang nghiêm mà lạnh lùng dưới bóng đêm và ánh đèn lồng.

Và Ninh Úc trong chốn này như một chiếc lá bôn ba, đua tốc độ với sống chết.

Nhưng mà nó lại bị chặn lại.

Lần này cũng như vừa rồi, nó bị thị vệ trong cung ngăn lại, nhưng từ trong ánh mắt bình tĩnh của bọn họ, Ninh Úc âm thầm cảnh giác, đây tuyệt đối không phải thị vệ bình thường!

“Hoàng hậu có chỉ, người không triệu mà vào, giết không tha!” Ba chữ lạnh lùng khiến mắt Ninh Úc lóe lên tia ác độc! Hoàng hậu, không ngờ bà ta lại ngăn cản nó! Mà những người này chịu sự sai khiến của Hoàng hậu, dĩ nhiên sẽ không ra tay lưu tình với nó.

Đối phương có cả thảy mười lăm người, hơn nữa đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đủ để đối phó với một đứa trẻ! Nhưng Ninh Úc không phải đứa trẻ bình thường, nó nhìn người trước mặt, hít một hơi thật sâu.

Không hề nói một chữ, nó chỉ giơ kiếm trong tay lên, thân kiếm khẽ run, dường như vô cùng mong đợi khi sắp được uống máu.

Tới đi, nó sẽ giết chết tất cả những người cản trở nói Hai năm thơ ấu không có người trông nom trong lãnh cung đã khiến tính cách nó trở nên kiêu ngạo mà tàn nhẫn!

Nếu có thể giết tám trăm địch, nó không ngại tự hao tổn một nghìn! Nó chiến đấu trực diện với dáng vẻ hung bạo, nhờ đó qua mấy lượt giao đấu, tạm thời không có ai trong đội ngũ tinh nhuệ gồm mười mấy người đó có thể tiếp cận nói Thị vệ âm thầm sốt ruột, bởi vì bọn họ cũng đồng thời nhận được mật lệnh của Hiền phi, cần phải chém chết cửu hoàng tử ở đây! Ninh Úc vốn muốn đối phó cẩn thận, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Ninh Tương Y ở lãnh cung phía xa sẽ gặp nguy hiểm, nó như thể phát điên, hoàn toàn không khống chế được chính mình!

Nó dùng kiếm càng lúc càng thuần thục, chiêu thức cũng càng lúc càng tàn nhẫn! Cảm giác chém rách máu thịt quấn quanh thật khiến người ta mê muội.

Giữa cuộc đấu, nó đưa mắt nhìn về nơi đèn đuốc sáng trưng ở đằng xa, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi! Dựa vào đâu, cùng là hoàng tử, bọn họ có thể chuyện trò vui vẻ bên trong Kim Loan đại điện, còn nó và hoàng tỷ lại chỉ có thể núp ở một góc lãnh cung!

Cái gì cũng phải dựa vào chính mình để cướp đoạt, dựa vào đâu! Lúc này tóc nó tung bay, áo trắng trên người nhiễm vô số vết máu, nhìn từ xa như đóa hoa nở rộ, ban đầu nó như tiên đồng xinh đẹp của Quan Thế Âm, lúc này trong đôi mắt ngọc tràn đầy tơ máu và sát khí, giống như sát thần!

Nó chém một nhát xuống, máu tanh nóng hổi phun lên nửa gương mặt như bạch ngọc của nó, nó vốn đang nhếch môi, tự dựng nở một nụ cười.

Nếu như đây chính là con đường nó phải đi, vì hoàng tỷ, nó nhất định sẽ đi tiếp! Cuối cùng sẽ có một ngày, cho dù là hoàng hậu, hay là hoàng tử, thậm chí là đế vương, trừng trị hay khoan dung đều phải dựa theo ý của nó! Hinh Nhi trốn dưới giường, tạm thời không ai nghĩ đến nàng ta, ngược lại tránh được một kiếp.

Người thời đại này hoàn toàn không coi trọng tính mạng con người, chứ đừng nói đến việc dùng nàng ta để uy hiếp Ninh Tương Y, lúc này trong Lãnh Thu uyển đã vô cùng hỗn loạn, bốn người đến thì ba người đã chết, bọn họ đánh nhau từ trong nhà rồi dần ra sân.

Ninh Tương Y vung trường kiếm trong tay kéo một bông hoa kiếm, nhìn có vẻ ung dung không vội, miệng cười bất cần, nàng còn có công phu nói móc đối phương.

“Nhìn dáng vẻ tự tung tự tác của ngươi kìa, chắc hẳn ngươi rất được chủ nhân ngươi trọng dụng, chỉ tiếc, chủ nhân của ngươi có biết ngươi yếu như vậy không, giết một đứa bé còn phải tìm trợ thủ.”

Lúc này bốn người áo đen đến thì chỉ còn lại một mình hắn, nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn tính toán thời gian, những người khác cũng sẽ đến nhanh thôi, đến lúc đó hắn sẽ giết công chúa này trước tiên, sau đó sẽ giết hoàng tử chạy trốn kia.

Hắn không hề lo lắng về Ninh Úc chạy trốn, nếu hoàng cung dễ xông vào như vậy thì hoàng đế đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, có lẽ không cần hắn ra tay, tiểu hoàng tử cũng sẽ chết trong tay những người ở hậu cung.

Nhìn tiểu cô nương trước mắt, Liễu Mặc không khỏi nảy sinh sự kính nể, lúc này đối phương đã máu me khắp người những vẫn chậm rãi nói chuyện với hắn, có điều là để trì hoãn thời gian.

Nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt từ xa đến gần, Liễu Mặc thở dài một tiếng, cười nhạt: “Xem ra người của ta tới trước rồi, hôm nay ngươi đã định phải chết ở đây.”

Chỉ chốc lát sau một tiểu đội gồm mười hai người chậm rãi đi ra từ trong đêm tối, đứng sau lưng Liễu Mặc, cho dù không nhìn thấy mặt Liễu Mặc cũng nghe ra được sự đắc ý của hắn.

“Còn muốn chờ tiểu hoàng tử gọi viện binh cho ngươi sao? Quả là sỉ tâm vọng tưởng, có lẽ khi hoàng đế còn chưa biết, nó đã bị người ta giết chết ở ba cửa rồi, bây giờ… Có lẽ đã chết rồi!” Nếu thật sự như vậy, các ngươi quá coi thường vị hoàng đế kia rồi.

Ninh Tương Y nhìn những người áo đen mắt toát ra sát khí mới xuất hiện trước mắt, hơi mệt mỏi cười: “Thật sao, vậy cứ nhìn xem, là các ngươi giết ta trước, hay là hắn dẫn người tới cứu ta trước!”

Liễu Mặc nhíu hai mắt lại: “Giết!” Một khắc sau, ngoại trừ Ninh Úc, toàn bộ cửa Hàn Nguyệt đã không còn ai đứng dậy nổi, mưa bụi dày đặc từ trên trời bay xuống, hòa với dòng máu, nhuộm đỏ bờ sông trong cung.

Không phải thế chứ, toàn bộ nội viện của hoàng cung có năm ngàn hộ vệ, còn không tính đến Ngự Long vệ và Ám Vệ, nhưng lúc này lại để mặc nó giết những người này mà không hề có người đến ngăn cản.

Trong lòng Ninh Úc hiểu, hai mắt nó như điện bắn về phía Chiêu Dương điện, nhưng mới bước được một bước thì một chân đã khuyu xuống, Trách kiếm chống xuống đất!

Toàn thân đau xót và cảm giác trống rỗng cho thấy nó đã kiệt sức, nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tương Y ở lãnh cung, Ninh Úc cắn răng đứng lên, từng sợi tóc dính vào trán, trong mớ tóc hỗn loạn là đôi mắt sáng kinh người của nó!

Nó nhất định phải gặp mặt phụ hoàng! Sau khi qua cửa Hàn Nguyệt, nó tắm máu vượt qua cửa Tiềm Long, cuối cùng lúc đến cửa Trạch Thiên, bóng người nhỏ bé đã nhuộm một màu máu.

Lúc này nó ngạo nghễ quật cường đứng thẳng người, căm hận nhìn người ngăn cản đường đi của nó.

Tại sao phải ngăn cản nó? Vì sao? Đó là một vị thái giám râu tóc bạc trắng, Ninh Úc nhớ rõ ông ta, đó là người quan trọng nhất bên cạnh hoàng đế, Thường Thịnh.

Lúc này ông ta thở dài một tiếng với vẻ mặt nghiêm túc, rồi mở miệng giống như lại dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời: “Thỉnh an cửu điện hạ, không biết cửu điện hạ không triệu mà tự ý xông vào là vì lý do gì?”

Ninh Úc nhẹ nhàng vung Trách kiếm lên, giọt máu màu đỏ sậm tung tóe trên mặt đất! Nó dốc hết sức lực mới đứng vững được, lúc này mắt nó đỏ ngầu, nó cất giọng khàn khàn nói: “Ta muốn gặp phụ hoàng có việc gấp! Mong công công thông báo!”

Nó khẩn thiết nhìn Thường Thịnh, nó đã không còn thời gian, hi vọng đối phương có thể buông tha nó! Nó tin tưởng nó có thể đi đến đây nhất định là do phụ hoàng ra hiệu, như thế, có lẽ phụ hoàng muốn gặp nó mới đúng!

Ai ngờ Thường Thịnh lắc đầu, thở dài nói: “Mời cửu điện hạ về lãnh cung, thánh thượng có chỉ, hôm nay là ngày khắp nơi ăn mừng, cho nên miễn tội chết xông vào cung cho điện hạ, nếu như có lần sau, nhất định sẽ chém không buông tha.” Nhất định sẽ chém không buông tha! Mấy chữ hàm chứa nội lực này vang vọng cửa Trạch Thiên, giống như một bức tường cao ập xuống, làm cho lòng người nảy sinh tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.