Đau nhức… Máu chảy róc rách từ cổ, nàng vốn cho rằng máu mình sắp chảy hết! Không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, cứ chảy cứ chảy mãi, không biết bao lâu mới tắt thở hết hơi!
Nỗi đau đớn đó đủ để cho người ta nhớ rõ cả đời! Ninh Tương Y bỗng nhiên bừng tỉnh! Nàng ôm cổ thở hổn hển! Trong mơ cảm giác ngạt thở đó lại tái hiện, dường như đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành giấc mơ ám ảnh cả đời! Nhìn lãnh cung tiêu điều trước mắt, Ninh Tương Y trở nên hoảng hốt, đúng rồi, nàng đã tái sinh được ba ngày, vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, dường như nàng nhìn thấy dấu ấn hoa sen trên ngón tay phát ra ánh sáng, sau đó nàng trở lại năm bảy tuổi, thời thơ ấu vẫn còn chưa trốn ra khỏi lãnh cung.
Mà tại sao nàng lại ở lãnh cung, nói ra thì rất dài dòng.
Đất nước này là một thời không khác tương tự với triều Đường, trong lịch sử chia rẽ sẽ xảy ra vào triều Hán, cuối cùng tạo nên vương triều Đại Dục hiện tại, đã hưng thịnh hai đời, bây giờ là đời thứ ba.
Trải qua đời thứ nhất gầy dựng đắp xây cùng đời thứ hai phát triển lớn mạnh, bây giờ vương triều Đại Dục phồn vinh hơn bao giờ hết, quốc vương Ninh Kham đang ở độ tuổi trung niên, tinh lực vô hạn, chính là độ tuổi ôm hoài bão lớn lao, triển khai những kế hoạch lớn, đăng cơ vài chục năm lần lượt chỉnh phục được mấy nước nhỏ xung quanh, mở rộng quốc thổ, khuếch trương quốc uy, lập công lao bất hủ, là minh quân được người người tán tụng.
Yêu giang sơn thì cũng yêu mỹ nhân, vị hoàng đế nắm giữ thiên hạ này vô cùng đam mê nữ sắc, từng có hoàng đế sở hữu ba ngàn giai nhân, còn hậu cung của ông ta có đủ ba vạn người, đồng thời còn có xu hướng mở rộng, ông ta càng thích nữ nhân cướp được, mà mẫu thân của Ninh Tương Y chính là người năm đó Ninh Kham cướp được.
Khác với chiến lợi phẩm trước kia, khi cướp được Tuyết Liên, bà đã mang thai một tháng.
Lúc đầu bởi vì hoàng đế vội vàng rút quân về triều nên không phát hiện, chờ tới khi phát hiện ra thì đã muộn.
Ninh Kham không hề để ý đến việc nữ nhân cướp được không còn trinh tiết, nhưng việc mang thai thì rành rành là sự sỉ nhục, cho nên ông ta hạ lệnh cho Tuyết Liên cũng chính là Tuyết phi mới được phong bỏ đứa bé, nhưng Tuyết phi lấy cái chết uy hiếp, thề sống chết không theo! Điều khiến người ta bất ngờ là, Ninh Kham xưa nay luôn cố chấp lại khuất phục, cuối cùng ông ta hạ lệnh cấm bắt tất cả những người biết chuyện không thể giết im miệng, thừa nhận nữ nhi mà bà sinh, đồng thời đặt tên là Tương Y, Ninh Tương Y.
Đây hoàn toàn không phải là tên của một công chúa, mà là người đàn ông lớn mạnh kia đang dùng cái tên này để tuyên bố tình yêu của mình với nữ nhân quật cường kia. Ông ta, đế vương một đời, có được ba vạn người đẹp, vậy mà lại muốn cùng một người liền cành chung mộ, gắn bó sinh tử (*).
(*) Tương Y có nghĩa là gắn bó, nương tựa nhau.
Dưới việc chiêu cáo cái tên Ninh Tương Y này, Tuyết phi cũng được ân sủng đến cực hạn! Đáng tiếc, bà vốn không phải là nữ nhân giỏi bày mưu tính kế, cho dù được Ninh Kham bảo vệ nghiêm ngặt, cuối cùng bà vẫn không thể tránh khỏi những mưu toan cạm bẫy của hậu cung, vào năm Ninh Tương Y ba tuổi, vì trúng độc mà bà nhắm mắt xuôi tay, đồng thời trước khi chết bà nói với con gái của mình sự thật rằng nàng không phải là con ruột của đế vương.
Càng không cần nói năm đó Ninh Kham đau lòng và tức giận dường nào! Mất đi mẫu thân được sủng ái, bởi vì thân phận đặc thù nên chỉ trong vòng một đêm Ninh Tương Y trở nên cực kỳ không được chào đón.
Ninh Kham không chịu gặp lại nàng, còn đám phi tử ghen ghét với Tuyết phi càng mừng rỡ bỏ đá xuống giếng, tiểu công chúa vừa không được sủng ái lại không có nhà ngoại, sau khi bị đày vào lãnh cung chưa đầy hai tháng đã bị bệnh, kiếp trước nàng tái sinh vào năm ba tuổi, nhưng kiếp này lại muộn bốn năm.
Kiếp trước nàng rất may mắn, tỉnh lại không lâu đã gặp được sư phụ đến Đại Dục thăm viếng, được thu làm đồ đệ đưa đến núi Vân Đỉnh.
Bây giờ nàng bảy tuổi mới tái sinh đến, đã sớm bỏ lỡ cơ hội gặp mặt sư phụ, hơn nữa trong trí nhớ được thừa hưởng, công chúa này bị bệnh bốn năm ở lãnh cung, có thể đoán được bây giờ nàng suy nhược cỡ nào. ngôn tình ngược
Nghĩ hồi lâu, bụng nàng hơi đói, vốn là cơ thể trẻ con, làm sao chịu được đói.
Nàng xoa bóp cánh tay gầy yếu và khuôn mặt vàng vọt không đủ dinh dưỡng, đừng nói đến bắp thịt căng mịn khỏe đẹp cân đối khi tập võ sau này, chỉ còn thiếu nước da bọc xương! Nhìn cơm và thức ăn thừa trên bàn được đưa tới hôm qua, Ninh Tương Y thở dài một tiếng.
Nàng xốc chăn bông đen nhánh xơ cứng lên, nhảy xuống giường, tìm một đôi giày không vừa chân lắm xỏ vào, cẩn thận đi ra ngoài.
Phòng ốc nơi nàng ở chạm trổ vô cùng tỉnh xảo, nhưng lãnh cung chính là lãnh cung, ngoại trừ phòng ốc đẹp cùng mấy cung nhân ít đến thảm thương thì không có gì cả.
Lãnh cung cũng có sự phân chia, được ngăn cách bởi một ngõ hẻm, phi tần cung nữ ở lãnh cung bên phải ngõ hẻm, bên trái ngõ hẻm… là nơi ở của con cái hoàng gia phạm sai lầm không được sủng ái, nhưng kiếp trước nàng ở lãnh cung không được bao lâu đã được sư phụ đưa đi, hoàn toàn không biết nàng có những hàng xóm nào.
Tìm một vòng lớn, rốt cuộc cũng trộm được một ít thức ăn nước uống ở chỗ của ma ma quản sự lãnh cung, Ninh Tương Y vừa ngậm màn thầu đi về vừa suy ngẫm cuộc đời…
Ông trời vẫn đối đãi với nàng không tệ, cộng thêm lần xuyên không trước, nàng đã sống được hai kiếp, tuy hai kiếp đều ra đi sớm, chết vô cùng thê thảm, nhưng kiếp thứ ba này, nàng chiếm được thiên thời địa lợi, nếu còn không thể hưởng thọ chết già thì thật sự không còn gì để nói!
Con đường sau này nàng phải đi thế nào đây? Báo thù sao? Nói hận và không cam tâm thì nàng chắc chắn là có, nhưng vì mấy người cặn bã kia bỏ ra kiếp thứ ba mà bản thân vất vả lắm mới có được thì thật là uổng phí, sau này có cơ hội báo thù thì báo thù, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vì báo thù mà báo thù.
Rời đi sao? Kiếp này nàng tái sinh chậm, không gặp được sư phụ của nàng, hơn nữa hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nàng vừa yếu ớt lại không có viện trợ từ bên ngoài, muốn một mình chạy trốn quả thực là không có khả năng, hơn nữa ở cổ đại buôn bán người là hợp pháp, bây giờ nàng không có năng lực tự vệ, ra ngoài quả thực cũng không phải là chuyện tốt.
Như vậy… Cũng chỉ có…
Ninh Tương Y đưa mắt về phía cung điện phồn hoa ở đằng xa, trong lòng âm thầm suy nghĩ…
Nói thế nào thì trước tiên rèn luyện võ công mới là ưu tiên hàng đầu.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng quát mắng vọng lại, Ninh Tương Y xoay người trốn vào chỗ rẽ lắng tai nghe, hình như không phải người ta đang mắng nàng.
Nàng nhọc nhằn trèo lên cây nhìn về phía bên trong tường cung, hơi nhíu lông mày, không ngờ ngoại trừ nàng còn có huynh đệ tỷ muội của nàng trong lãnh cung này! Cũng đúng, vị hoàng đế này măn đẻ, không biết là ai xui xẻo mà lại tới đây như thế.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là hoảng tử cao quý sao? Phì! Ông đây nói cho ngươi biết, ở đây, ông đây chính là vương pháp! Ta bảo ngươi uống thì ngươi nhất định phải uống!” Một giọng nói the thé vang lên, Ninh Tương Y nhìn thấy một lão thái giám mặc y phục thái giám cấp thấp túm cổ áo của một đứa bé trai, tuy ông ta hung dữ, nhưng không khó nhìn ra vẻ khẩn trương trên mặt ông ta, ông ta nắm chặt bát thuốc, thuốc bên trong sánh ra không ít.
Một bé trai xinh xắn mặc bộ cẩm bào nổi bật bị ông ta đẩy ngã xuống đất, đôi mắt to của nó đầy quật cường, nhưng bởi vì ăn uống không đủ dinh dưỡng mà khuôn mặt gầy yếu vô cùng nhợt nhạt, cho nên dù trừng mắt cũng không có chút lực sát thương nào.
“Đồ chó bị thiến!” Giọng nói của cậu bé khàn khàn mà non nớt, nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức muốn chết!