Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 76: Chương 76




Công tử mập Tần Thanh nghĩ ngợi: “Ta không có gì muốn thề, chỉ muốn ăn hết đồ ăn ngon của con đường này một lần, xem thử rốt cuộc từ nam chí bắc có gì khác biệt.” Lý Kha thì lại không nói gì, chỉ cùng công tử mập uống một hơi cạn sạch.

Úc Cửu Thiên liếc nhìn Ninh Tương Y rồi cười to nói: ‘Cứ chờ xem, ta nhất định sẽ trở thành Tả đô vệ của cấm quân kinh thành! Đến lúc đó các ngươi trở về, ta sẽ bảo kê các ngươi!”

Nói xong, hắn uống rượu vô cùng khí khái! Nghe thấy hắn nói về triển vọng tương lai, trong mắt Ninh Giác cũng hiện ra tia hào hứng! “Ta nhất định sẽ xây xong kênh đào, tạo phúc cho bách tính!”

Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn, cuối cùng, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ninh Tương N: Nhìn những thiếu niên có dã tâm phấn chấn bừng bừng trước mắt, Ninh Tương Y nhếch miệng cười: “Cầu cho tất cả chúng ta mã đáo thành công!”

Nói xong, nàng uống cạn chén rượu trong tiếng cười sảng khoái của bọn họ.

Thời xưa ly biệt nhiều bi thương, bởi vì không có truyền tin điện tử, đôi khi xa cách ngắn ngủi rất có thể là vĩnh biệt.

Thế nhưng bọn họ trẻ tuổi! Tuổi trẻ thì có khả năng vô hạn, chẳng sợ hãi điều gì cả, chỉ có hướng về phía trước mà tranh đoạt mới có thể trở thành người mà mình muốn làm! Thiếu niên là vậy đấy.

Sau khi rời khỏi Thập Lý đình, hiển nhiên tâm tình các thiếu niên đều đi xuống, Ninh Tương Y vội vàng qua đó, lấy lá bài cứng mình tự cắt ra, thần bí nói.

“Đừng im lặng u uất nữa, nào nào nào, để ta dạy các ngươi một trò chơi mà các ngươi tuyệt đối chưa từng chơi!”

Vừa nghĩ đến đầu óc thông minh của công chúa, mấy người bỏ qua suy sụp, nhao nhao lên dây cót tinh thần.

Trong ánh mắt chờ mong của ba thiếu niên, Ninh Tương Y dạy bọn họ đấu địa chủ, chạy nhanh, thăng cấp đầu cơ đất một lần, rất nhiều cách chơi khiến bọn họ hoa mắt. Còn Lý Kha vẫn luôn đọc sách ở bên cạnh, làm một mỹ nam yên lặng.

Nhưng đáng giận là, khi đấu địa chủ, trong lúc đánh thử đều là một mình Ninh Tương Y thắng, chờ đến khi thu tiền, mấy tiểu tử này như biến thành người khác, tính toán tinh thông, trái lại do cẩu thả, Ninh Tương Y thua suốt.

Nàng sờ khắp người, phát hiện quả thực không có tiền, bèn vén rèm gọi về phía trước! “Thái tử ca ca! Thái tử ca cal” Nghe thấy tiếng Ninh Tương Y, lưng Ninh Giác lập tức căng cứng, tuy hắn muốn làm như không nghe thấy tiếp tục đi, nhưng ngựa dưới hông lại rất thật thà, càng ngày càng chậm, cuối cùng đi song song với xe ngựa.

“Sao thế?” Giọng nói thần thái của hắn vẫn rất dịu dàng, Ninh Tương Y cũng không nhìn ra giọng hắn có gì khác thường, khuôn mặt nhỏ của nàng suy sụp, nói với vẻ thảm thương.

“Thái tử ca ca, mấy người bọn họ hợp lại bắt nạt muội, trên người muội không có bạc, Thái tử ca ca cho muội mượn chút nhé?” Sắc mặt Ninh Giác không thay đổi, lấy túi tiền bên hông xuống đưa cho nàng: “Không đủ thì lại hỏi ta.” Nói xong, hắn đạp chân một cái, lại đi về phía trước.

Ninh Tương Y nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy kỳ lạ nhưng không suy nghĩ nhiều, cầm túi tiền cười hì hì chui vào xe ngựa rồi nói.

“Lại có tiền rồi! Nhiều tiền như vậy, ta không tin các ngươi thắng được!”

Nàng hết sức phấn khởi rút bài, nhưng Từ Nguyên lại thần bí liếc Ngọc Tử Thanh, Ngọc Tử Thanh nói.

“Các ngươi có cảm thấy Thái tử là lạ hay không?” “Ba.” Ninh Tương Y tranh thủ đáp một câu: ‘Lạ ở chỗ nào?” Rõ ràng nàng không hề để ý.

Từ Nguyên gật đầu: “Chín… Rất lạ đó, phải biết, nếu là lúc trước, hắn nhìn thấy cô lại quấn lấy bọn ta, còn đánh bài đánh bạc, nhất định sẽ giáo huấn bọn ta.’ Đúng vậy! Giáo huấn bọn họ chứ không phải giáo huấn Ninh Tương Y.

“Vậy sao?” Mắt Ninh Tương Y sáng lên, vội vàng không đánh bài nữa, hứng chí tám chuyện cùng bọn họ.

“Chứ sao nữa?” Từ Nguyên tiếp tục phân tích: “Trước kia Thái tử bảo vệ cô giống như con mắt vậy đó, người bên ngoài nhìn một chút cũng không được, bây giờ lại có ý hơi buông xuôi bỏ mặc.” Nghe hắn nói như vậy, Ninh Tương Y sờ cằm kinh ngạc hỏi: “Nói như vậy ta thất sủng sao?” Lý Kha vốn đọc sách ở một góc suốt, thấy bọn họ càng nói càng hưng phấn thì không khỏi than: “Công chúa, cô đừng không ngại lớn chuyện, sao Thái tử có thể không thèm để ý đến cô chứ?” Nhưng Từ Nguyên có chút không phục: “Sự thật là sự thật…” Ninh Tương Y nhún vai, nói với vẻ không vấn đề gì: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đánh bài cũng mệt rồi, chúng ta nói tới chính sự đi!”

Nàng vừa nói đến chính sự, mấy người đều lại gần, tỏ dáng vẻ nghiêm túc nghe lời.

Ninh Tương Y nói: “Chuyến này chúng ta sẽ đi tới Tinh thành trước, xuất phát từ khúc sông Trường Giang của Tinh thành đi thẳng lên, kiểm tra tình hình chung hiện nay của kênh đào từng ở trong Ngọc Long.” Lý Kha suy tư một lát: “Phần lớn khúc sông của sông Lục trong Ngọc Long đều tắc nghẽn, chỉ khơi thông chỗ tắc thôi cũng là một chuyện hao tốn thời gian và sức lực.” “Cho nên ta cần một số thứ…” Ánh mắt Ninh Tương Y lóe lên, nàng nói thầm vào tai từng người một, sau khi nói xong, mấy người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ.

“Nhìn gì vậy?” Ninh Tương Y hung dữ nói: “Đợi đến trạm tiếp theo, các ngươi đi mua ngay, nhớ kỹ, càng nhiều càng tốt!”

Lúc này công tử mập chìa tay ra: “Vậy tiền mua đồ đâu?” Ninh Tương Y cười tà ác: “Tiền… Không phải là vừa bị các ngươi chơi thắng lấy đi à?” Thấy mấy thiếu niên không phục, Ninh Tương Y trừng mắt, làm dáng vẻ hung ác! “Bớt cò kè mặc cả đi, Nếu không thủ đoạn của ta, hừ hừ… Chắc chắn các ngươi không muốn nếm thử đâu.” Cứ như vậy, đội xe vừa đi vừa nghỉ, đi dọc theo dòng sông đứt quấng, nhân đó khảo sát số liệu, khi đến Tinh thành đã là một tháng sau.

Thái thú Tinh thành đã sớm nhận được tin tức nên ra nghênh đón từ xa, cả đám người đi đường mệt mỏi, ngoại trừ Ninh Giác ở lại giúp đỡ, còn thì đều không dừng vó ngựa chạy đến phòng khách nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Ninh Tương Y dậy thật sớm! Trước tiên nàng sai người đem đồ đã mua dọc theo con đường này đến sân của mình, sau đó khóa cửa lại, bắt đầu làm việc! Phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng khơi thông đường sông… Ninh Tương Y không làm được những thứ như máy đào, cho nên nàng đành phải áp dụng phương pháp đơn giản nhất, cũng bạo lực nhất, nổ tung! Lúc này Ninh Giác đang thương nghị chuyện chính sự với thái thú.

“Một đoạn đường sông của kênh đào trong Ngọc Long này ở Tinh thành có vài chục nghìn mét, mà bên trong lòng sông có nhiều chỗ tắc nghẽn, cho nên cô muốn tập hợp dân công ngay tại chỗ, mở rộng đường sông.” Đôi mắt nhỏ của thái thú lóe lên: “Điện hạ đã nói phụng chỉ làm việc, vì sao không trực tiếp dán bản cáo thị triệu tập lao dịch?” Phải biết lao dịch thì không cần đưa tiền, mà dân công lại phải đưa tiền, đồng thời lao dịch thì nhất định phải một người một nhà, dân công thì lại khác, hắn thấy, loại chuyện như mở rộng đường sông này nếu không có hơn trăm nghìn người thì phải đào tới khi nào.

Ninh Giác cười: ‘Không cần nhiều người như vậy, chỉ cần người có cơ thể cường tráng, hơn nữa, cô sẽ đưa tiền, mỗi người nửa ngày, hai mươi đồng.” Thái thú kinh ngạc! Hai mươi đồng đã rất nhiều rồi, với gia đình bình thường, một ngày mới có thể kiếm mười mấy hai mươi đồng, huống chỉ chỉ là nửa ngày? Xem ra lần này hoàng đế phát không ít tiền…

Gã đảo đôi mắt ti hí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.