Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 389: Chương 389: Con đường




Ninh Giác đồng ý, “Chuyện này dễ thôi, hoàng huynh sẽ mau chóng làm ổn thỏa.” Hắn và Ninh Kham giống nhau, cảm thấy đi ra biển cũng không có bao nhiêu lợi ích. Hắn cũng cảm thấy Đại Dục bây giờ là quốc gia giàu có nhất, ra biển giao dịch cùng loại người khác, thua thiệt chắc chắn là Đại Dục!

Nhưng đây là yêu cầu của Y nhi, nàng muốn làm, hắn cũng không cần qua hỏi lý do. Đây là thuyền để ra biển… Hắn nhất định phải nghiêm túc quản thúc chuyện này, không may đến lúc xảy ra chuyện, hoàng muội chắc chắn sẽ trách hắn! Ninh Giác chưa từng nghĩ sẽ để Ninh Tương Y một mình ra biển.

Thấy bọn họ có một hai người không hăng hái lắm, Ninh Tương Y cười, nàng nhất định phải giải thích miễn cho bọn họ từng người vui vẻ làm theo nàng, nếu không thì việc buôn bán trên biển sẽ biến thành chuyện thị uy cho quốc gia, đến lúc đó chỉ thu được thể diện, nhưng nàng muốn nó thực sự có lợi ích!

Trước mắt cũng không có người ngoài, đây là yến tiệc trong hoàng cung, mà hậu cung cũng đã bị quét sạch, những phi tần còn lại đều bị hoàng hậu chèn ép, nên nàng muốn nói gì cũng không cần kiêng kỵ. “Uy phong của quốc gia là rất quan trọng, nhưng lần này ta muốn ra biển, không chỉ vì điểm này.”

Ninh Tương Y cầm ly rượu ngọc lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng đẹp đến mê người. Lúc này, Ninh Kham nhìn cũng cảm thấy giật mình, nữ nhi của hắn ngày càng xinh đẹp, sau mười tám tuổi lại như đoá hoa nở rộ, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều là mỹ cảnh tự nhiên.

Hắn nhìn hai con của mình, Thái tử và Ninh Úc khỏi cần nói, bọn họ nhìn Ninh Tương Y cũng sùng bái kính ngưỡng, không vì nàng là nữ tử tham gia vào chính sự mà xem thường, ngược lại trong lòng rất bội phục nàng, Ninh Kham cảm thấy may mắn khi Ninh Tương Y là “Nữ nhi” của hắn, nếu Ninh Tương Y không phải nữ nhi của hắn, nữ tử xuất sắc như thế, chẳng phải sẽ đem Đại Dục quậy đến long trời lở đất sao? Ninh Kham trong lòng thầm khen.

Còn Ninh Tương Y ở đằng kia đang lựa lời giải thích, nhẹ nhàng nói: “Hãy bắt đầu từ điều đơn giản nhất. Nhiều nơi ở Đại Lục có đất đai màu mỡ, mưa nhiều nên không thiếu lương thực, nhưng cũng có nhiều nơi khô cằn, đất đai cằn cỗi, nguồn thức ăn khan hiếm.. Cho dù hiện tại có cải thiện một chút, nhưng chén cơm vẫn còn dựa vào ông trời..”

Những gì Ninh Tương Y nói cũng là sự thật, nói đến đây, trong lòng Ninh Kham có chút nặng trĩu. - Khi còn trẻ, hắn chỉ muốn thống nhất giang sơn, nhưng bây giờ tuổi càng ngày càng cao, hắn luôn mong muốn dân chúng giàu có chứ không phải chỉ để no ấm. Vì vậy, vấn đề Ninh Tương Y nói ra là điều làm hắn đau đầu nhất nhưng không tài nào cải thiện được. “Nhưng giống loài cao sản thích hợp với loại đất đai này cũng không phải là không có, chỉ là mảnh lục địa này của chúng ta không có thôi.”

Ninh Kham ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức lại lùi, “Bốn quốc gia không có, chẳng lẽ hải ngoại man di ngoài lại có?” Hắn không tin, ai ngờ, Ninh Tương Y lại nhẹ gật đầu.

“Giống như tơ lụa và đồ sứ của chúng ta, với bọn họ không giống nhau, nhưng lại có thứ ta không có, ông trời rất công bằng, mỗi một mảnh đất đều có đặc sắc khác nhau. Trong người Ninh Tương Y có một bản đồ thế giới, nhưng nàng không thể lấy ra, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người bây giờ, trời đất tròn vuông, mà nàng còn biết rõ “Hải ngoại man di”, chính là Châu u, Nhật Bản, Châu Phi, những chỗ kia, còn có châu Nam Mĩ, Australia vân vân.

Vì vậy nàng chỉ có thể mơ hồ nói: “Ở nước ngoài có một quốc gia, bọn họ có một loại cây nông nghiệp màu vàng chống chịu hạn hán, năng suất cao, trong sách gọi là ngô. Rất thích hợp cho Đại Dục trông, nơi vùng đất cao khô ráo. Ngoài ra, còn có khoai tây, vân vân. “.

Ở trên các lục địa khác, có hoa quả màu đỏ, cũng là có loại rau củ có vị chua ngọt. Người dân bản xứ gọi là Lang Đào, hoặc là cà chua, còn có bắp cải, bông cải xanh, cà rốt, vv… Nếu ta lấy được hết chúng mang về cuộc sống của người dân Đại Dục của chúng ta sẽ phồn vinh hơn nhiều! “

“Đây chỉ là về phương diện ‘Ăn, ở phương diện khác, như thiên văn, toán học, pha lê, động vật kỳ lạ, châu báu, nước hoa, cũng có thể thực hiện chung, cái gọi là lấy sở trường. Cái này gọi là tận dụng lợi thế của cái khác và bổ sung những thiếu sót của bản thân, Đại Dục chúng ta mặc dù đã đủ thịnh vượng, nhưng tại sao không thể phát triển. giàu có, sung túc hơn? “..

“Người người đều nói Đại Dục giàu có, nhưng dân chúng đủ ăn no bụng, có áo che kín thân là giàu có rồi sao? Chỉ ai cũng có đủ khả năng để xem bệnh, đọc sách, xây nhà, bắt đầu coi trọng sự hưởng thụ cuộc sống mình hơn, đây mới là giàu có.. Nhưng những thứ này bây giờ chỉ có những người giàu Đại Dục mới có thể hưởng thụ, nhưng việc chúng ta phải làm là phổ biến kiểu hưởng thụ này và biến nó thành một hiện tượng bình thường! Vì vậy sự học hỏi và cùng nhau tiến hóa là rất quan trọng, chúng là nền tảng của sự phát triển”.

Giọng nói của Ninh Tương Y càng lúc càng rõ ràng, từ ngữ, câu văn, sau đó là hơi rượu kéo dài khiến những người có mặt không khỏi cảm thấy đầy nhiệt “Lấy ưu điểm của người kia mà bù đắp khuyết điểm của bản thân là rất tốt! phổ biến cách làm giàu, trở thành hiện tượng phổ biến sao?! Y nhi …”

Hắn xem Ninh Tương Y, nữ nhi này luôn có thể mang cho hắn vui sướng! Thật giống như hắn đến nay vẫn không biết, những hải ngoại man di kia cũng có cái cống hiến cho Đại Dục của hắn nhiều như vậy! “Chuyện này Trẫm sẽ thúc Giác nhi làm gấp cho ngươi! Trẫm tin tưởng người sẽ đem cho Đại Dục nhiều lợi ích và vui mừng lớn hơn nữa!”

Ninh Tương Y cười, “Đóng thuyền cần thời gian, lại chưa đề cập tới việc bây giờ quốc khố đã dồi dào, phụ hoàng… Ngài không phải là nên vì dân chúng mà cống hiến ít “tiền” chứ?” Ninh Kham dở khóc dở cười, mới khen nàng mà nàng đã liền đòi muốn thưởng

“Y nhi muốn cái gì cứ nói, muốn làm cái gì, trẫm nhất định ủng hộ!”. Ninh Tương Y trong lòng ấm áp, cười cong mày, “Có một việc thực sự gấp. Hiện tại chuồng ngựa Tam quốc đang trong quá trình nghị sự. Việc tu sửa con đường không phải ngày một ngày hai, chỉ cần Tam quốc góp sức sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng Đại Lục chúng ta, cũng nên có đường lớn của chính mình, đó chính là Quốc Lộ! Ninh Kham có chút kỳ quái hỏi, “ Quốc lộ’ là như thế nào?”

Ninh Tương Y nhấp ngụm rượu, híp mắt chẹp chẹp miệng nói, “Thực ra là đường chính, nhưng đường chính hiện tại quá nhỏ hẹp. Y nhi muốn xin lệnh xây dựng con đường chính nối ngang Đông Tây ngang qua mọi thứ! “

Ninh Kham liền bị câu nói của Ninh Tương Y “Nối ngang đông tây” thu hút! Nữ nhi của hắn quả là tuyệt vời, không chỉ làm con đường thủy bộ dẫn thẳng vào nam bắc Thiên Trạch Đại Vận Hà, mà còn nói thông đại Tam quốc xuyên nam bắc, bây giờ nàng còn muốn xây dựng một quốc lộ” xuyên đông tây! Ninh Kham thật sự không biết có gì mà nàng không dám nghĩ không dám làm không nữa?

“Đường chính hiện tại chẳng lẽ không tốt?” Ninh Kham vẫn hỏi một câu, dù sao hiện tại mỗi Thái Thú của một thành Thái Thú đều đang nộp thuế để sửa đường.Chẳng lẽ những con đường kia còn chưa đủ dùng?”

Ninh Tương Y cười, “Phụ hoàng, con đường chính hiện tại quá tốt, tạm thời cũng đủ dùng, nhưng ngài có nghĩ tới sau này hay không?”

“Chẳng lẽ sau này sẽ không đủ dùng?” Ninh Kham cảm thấy khả năng này không cao, con đường cũng không phải tiêu hao như thực phẩm, đi mãi cũng không hỏng, sao lại không đủ dùng?

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.