Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 292: Chương 292: Con thỏ nhỏ đáng thương




“Ninh Úc!”

Ninh Tương Y bị hắn làm giật nảy mình, thế nhưng giật mình không chỉ là Ninh Tương Y, còn có Tiêu Uyên!

Hắn lui lại một bước.

Trước mắt là một cảnh mà thực tế khiến Tiêu Uyên khó mà tiếp nhận, hắn không nghĩ đến, Ninh Úc vậy mà lại thích Ninh Tương Y! Bọn hắn không phải tỷ đệ sao?

Cả Ninh Tương Y cũng cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù trong nội tâm nàng rất rõ ràng, nàng và Ninh Úc không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, thế nhưng người ngoài thì không biết, người ngoài sẽ nhìn họ bằng ánh mắt khiếp sợ! Khinh thường!

Nghĩ đến điều này, nàng bỗng nhiên lui ra phía sau mấy bước, chống tay vào hành lang phía sau, ba người, hiện lên như hình tam giác, sắc mặt đều có chút nghiêm trọng.

“Không thể nào... Y nhi! Có phải là hắn ép buộc nàng đúng không? Nàng hãy theo ta đi!” Cái Đại Dục hoàng là cung này nhìn thì sạch sẽ, không nghĩ tới bên trong vậy mà cũng không khác gì Ngọc Hành! L

Tiêu Uyên vội vã kéo tay Ninh lọc Tương Y đi, thế nhưng Ninh Úc càng nhanh, trực tiếp kéo Ninh Tương Y vào trong ngực, hắn cười lạnh nhìn Tiêu Uyên.

“Ta nói lại lần nữa, Y nhi, là của ta.”

Cái cằm của hắn kê lên đỉnh đầu Ninh Tương Y, “Mà người, không thuộc về Đại Dục, cũng không xứng nhúng tay chuyện giữa bọn ta!”

“Không… Không thể nào, Y nhi! Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn?” Tiêu Uyên sắc mặt tái xanh, quả thực khó có thể tin!

Ninh Tương Y muốn phản kháng, lại bị Ninh Úc một mực giữ trong lòng

“Là ta thích nàng.”

Ninh Úc lạnh lùng mở miệng, bọn lọc “Ngươi nói, Y nhi cứu người, nhưng nàng cũng đã cứu ta, thậm chí cam tâm vì ta mà mất mạng. Người nói Y nhi giúp đỡ người, nàng cũng giúp đỡ ta, bởi vì nàng nói, ta là người quan trọng nhất với nàng. Người nói Y nhi bên lề ngươi ba năm, nàng rời đi là tàn nhẫn với người, thế nhưng nàng… Từ ta sáu tuổi, đã ở bên cạnh ta!”

Ninh Úc xưa nay không từng đối mặt với người ngoài nói dài dòng như vậy, thế nhưng mỗi một chữ, đều phát ra từ đáy lòng.

Lúc này, hắn cười lạnh hỏi lại, “Nếu như ông trời đưa nàng từ bên cạnh ngươi mang đi, là tàn nhẫn, như vậy, thì đối với ta là gì đây?”

Hắn lạnh lùng hỏi, thậm chí không có chút tự ti, thế nhưng nếu là Tiêu Uyên có được nàng ba năm mà nhất định không thể không ở bên nàng, như vậy còn hắn, nếu như Ninh Tương Y một ngày rời hắn mà đi, hắn sẽ như thế nào?

Hắn sẽ nổi điên! Sẽ giết người, sẽ giết tất cả mọi người! Sẽ trở khiến Ninh Tương Y trở nên sợ hãi, lại biến thành bộ dạng ở kiếp trước!

“Thế nhưng các ngươi là tỷ đệ!”

Tiêu Uyên bờ môi thoáng chốc tái nhợt, dường như một câu nói kia, làm hắn mất đi tất cả khí lực.

Ninh Tương Y muốn vùng vẫy, n lọ nhưng Ninh Úc giữ thật chặt khóa nàng lại.

“Vậy thì sao? Y nhi, người nàng thích chính là ta.”

Ninh Tương Y một chút trợn tròn mắt, vừa định nói chuyện, lại bị Ninh Úc dùng sức ép vào ngực, ngăn chặn nàng.

Tiêu Uyên thấy Ninh Tương Y lọc không có phản bác, cả người đều giống không đứng vững, hắn nghĩ hắn sẽ thất bại, lại chưa từng nghĩ tới hắn sẽ thua trước người đó, trong tay người hắn còn tưởng rằng là ‘Cậu em vợ”!

Cái này không có lý!

“Y nhi… Nàng chẳng lẽ quên lời nàng đã từng nói rồi sao?” Tiêu Uyên đột nhiên nói, “nàng nói nàng sợ hãimọi người không thích nàng, chán ghét nàng, thế nhưng bây giờ nàng đang làm cái gì? Nàng không sợ sao?”

Ninh Tương Y nghe vậy toàn thân run lên, kiếp trước những ánh mắt chán ghét của mọi người phảng phất còn rõ mồn một trước mắt… Nàng… Sợ! Nàng vẫn sợ.

Ninh Úc một nháy mắt liền cảm thấy nàng tâm tình lung lay, ôm chặt nàng, liền tựa như lúc ban đầu nàng ở Lãnh Cung ôm hắn như vậy.

“Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng, cái này, không cần người hao tâm tổn trí.”

Hắn, tựa như đao nhọn đâm vào học Tiêu Uyên cảm giác bị nhói!

Thế nhưng trước mắt hắn hai người thật giống như một, hắn căn bản là lọc không có cách chen chân! Kiểu cảm giác bất lực này, để hắn liên tiếp lui về sau hai bước, sau đó bỗng nhiên quay người rời đi!

Không phải như vậy! Rõ ràng tại Ngọc Hành, hắn mới là người Y nhi chú ý nhất!

Không phải như thế!

Để Tiêu Uyên đi, Ninh Tương Y cũng nhịn không được nữa, lạnh lùng đẩy Ninh Úc ra. Cảm giác được nàng đang tức giận, Ninh Úc không miễn cưỡng, buông nàng ra.

“Ngươi cũng nghe được rồi.”

Ninh Tương Y ngẩng đầu nói, lúc này vươn miệng trên đầu nàng kim quan theo động tác của nàng chiếu ra hào quang, để Ninh Úc tâm ngột dịu xuống.

Nàng mím môi, nói tiếp.

“Ta và ngươi, cách cả bầu trời, trước đó ta bị ngươi ép sát đến không nghĩ gì được, nhưng bây giờ ta lại nghĩ rõ ràng, thời thế này, con đường này, ta vẫn chỉ muốn đi một mình.”

Nàng giọng nói rất nhỏ, nhưng từng chữ từng câu đều truyền đến trong tai Ninh Úc.

Một mình, có lẽ nỗi khổ sẽ kéo dài dằng dặc, thế nhưng điều nàng gánh vác sẽ ít đi rất nhiều, nàng không cần lo lắng khi ở cùng Ninh Úc, không sợ bị thế nhân phỉ nhổ, không cần lo lắng đi cùng với hắn, sẽ bị kẻ địch xem như điểm nắm thóp của hắn, nàng cũng bị không cần lo lắng đi cùng với hắn, rồi sợ hắn thay lòng đổi dạ.

Thích một người thực tế là rất đáng sợ… Có đôi khi mất đi trái tim, chính mình cũng trở nên không còn là mình, mà lại, coi như nàng và Ninh Úc yêu nhau, Ninh Úc có thể không kết hôn à? Đến lúc đó, nàng phải cùng những nữ nhân khác chia sẻ hắn, sau đó lo lắng mất đi hắn?

Thật đáng sợ, quá mệt mỏi, không bằng nàng ngay từ đầu nên từ bỏ.

Cảm xúc Ninh Úc nhìn qua cũng không kích động, hắn thậm chí đang cười, giống như Ninh Tương Y không phải vừa mới nói cho hắn phân rõ giới hạn, mà là nhất thời giận dỗi hắn.

“Nàng muốn rời xa ta à?” Ninh Úc nhẹ giọng hỏi, “Giống như mượn ta để Tiêu Uyên hết hi vọng, nàng muốn làm như thế nào, để ta hết hi vọng?”

Vấn đề này, Ninh Tương Y không trả lời được, Ninh Úc phải làm thế nào mới có thể hết hi vọng? Nàng... Đi lấy chồng à?

“Đừng nghĩ nữa!”

Ninh Úc tựa như có thể đoán được ý nghĩ của nàng, hắn tức tốc tỉnh táo nói.

“Nàng gả cho ai, ta giết kẻ đó, cho dù nàng gả đến nước ngoài, ta cũng sẽ phát động chiến tranh, đến cướp nàng về. Đến lúc đó, nàng một là trên chiến trường giết ta, hoặc là bị ta cướp về, làm cấm sủng một mình ta!”

“Dựa vào cái gì!”

Ninh Tương Y nghe vậy phẫn nộ! Nhìn hắn chằm chằm.

“Dựa vào.. Ta yêu nàng đến tận xương.”

Nhưng lúc này càng để Ninh Tương Y khó mà tiếp nhận!

“Đó là chuyện của ngươi! Ta không nợ gì ngươi, ngươi tại sao phải đối xử với ta như vậy? Không thể nghe lời ta một lần? Giống lúc trước không tốt và sao?!”

Nàng cả đời này, bắt đầu từ ngày mở mắt ra đó, từ lựa chọn lấy lòng 1 Hoàng đế trở thành công chúa, một giây này bắt đầu, Nàng đã nghĩ tới sẽ cùng người Ninh gia có dính dáng kiếp trước, nàng sẽ không báo thù, bởi vì bọn họ còn chưa làm gì nàng, thế nhưng không có nghĩa là nàng nợ bọn họ! Muốn mình bán cho bọn họ?

Nàng nói như hét lên, thế nhưng Ninh Úc lại rất yên tĩnh, cũng rất tỉnh táo, vẻ mặt nhìn chằm chằm nàng, làm tất cả lửa giận của nàng đều giống như vô lý,cố tình gây sự.

Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy bị tổn thương, sau một khắc, trong mắt liền dần hiện ra ngấn nước mắt.

Nàng cũng biết là mình cố tình gây sự, thế nhưng nàng rất khó chịu!

Nàng ngồi xổm người xuống đất, sau đó dùng lực lấy từng cây trâm vàng trên đầu mình vứt xuống trên mặt đất!

“Các ngươi là cố ý à! Cố ý coi thường ta! Ta đã nói ta chán ghét bộ đồ trang sức này! Vì sao vẫn nhất định bắt phải ta mang?!!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.