Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 513: Chương 513: Công chúa cầu kiến




Thường Hỉ công công cũng rất khó xử, “Công chúa đừng buồn, bệ hạ buổi sáng hôm nay bệnh tình không được tốt, thân thể khó chịu. … Công chúa ngày khác trở lại đi “

Ninh Tương Y lúc này trên chân và trên vai cũng đang băng bó, ngồi ở trên kiệu liễn, có cảm giác đáng thương khổ sở, Thường Hỉ nhìn nàng cũng không đành lòng trông có chút bực mình.

“Ninh Úc”

Ninh Úc nhìn về phía nàng, chuẩn bị đem nàng đi Tề Vương Phủ, dù sao cũng đã xé màn trở mặt, hắn cũng không cần phải nể mặt ai.

Ninh Tương Y có chút xoắn xuýt nói.

“Ngươi có thể đến Thái Cực điện, cầm một cái áo choàng đến cho ta không?”

Ninh Úc trong lòng biết, hoàng tỷ làm vậy là muốn đẩy hắn ra, mặc dù không muốn, nhưng hắn vẫn đi.

Chờ hắn đi, Ninh Tương Y nhảy xuống kiệu, nhìn chân của mình, lại nhìn một chút về phía ba trăm chín mươi chín bậc thang của Chiêu Dương Điện kia, rồi cất bước đi tới.

Thường Hỉ chặn nàng lại, “Công chúa, bệ hạ thật sự không muốn gặp người... Người cần gì phải hết lần này tới lần khác chọc bệ hạ nổi nóng…”

Ninh Tương Y lắc đầu, chặn miệng hắn, “Phụ hoàng giận ta, ta không xuất hiện, người sẽ càng tức giận, Thường Hỉ công công đừng cản ta, trong lòng ta đã chắc chắn.”

Nói xong, nàng đột nhiên cướp đi phất trần trong tay Thường Hỉ, cắm vào sau thắt lưng mình, sau đó trực tiếp bước lên bậc thang đầu tiên quỳ xuống, hướng về phía Triều Dương Điện cúi đầu rạp xuống đất hành lễ!

“Phụ hoàng, Nhi thần đã trở về!”.

Giọng nói của nàng dùng nội lực truyền đi rất xa, đủ để cho Hoàng đế nghe được.

Thường Hỉ ở phía sau giậm chân một cái, “Công chúa! Người còn bị thương! Người đang làm gì đây?”

Hắn nhìn cũng hiểu vì sao công chúa muốn cho Vương gia đi, nếu Vương gia ở chỗ này, chắc chắn sẽ không nỡ để nàng mang những tổn thương làm chuyện như vậy.

Ninh Tương Y vờ như không nghe thấy, đi ba bước lần nữa quỳ rạp xuống đất dập đầu.

“Phụ hoàng! Nhi thần đã trở về!”

Xung quanh không ít khuôn mặt cung nhân đều cảm động, liên quan đến trong chuyện công chúa và Vương gia còn có Thái tử, bọn họ không phải là không nghe về những tin đồn, nhưng bên trong chuyện này, vô tội nhất chính là công chúa, đáng thương cho một người tốt như công chúa, bệ hạ thấy cũng không chịu gặp nàng.

Ninh Tương Y trong lòng bình tĩnh, thở dài, tiếp tục đi ba bước bậc thang cúi đầu. Cũng may cầu thang đá bằng ngọc trắng này đã được cung nhân quét không còn chút bụi, nếu không quần áo nàng sẽ vô cùng bẩn, đợi lát nữa Ninh Úc đến không biết nói thế nào.

Thường Hỉ thấy Ninh Tương Y không nghe khuyên bảo, đành phải đi tìm Hoàng đế, trên người công chúa còn đang bị thương, giữa cha con họ cho dù có thù, cũng không thể bình tĩnh nhã nhặn ngồi xuống nói chuyện tâm sự được sao??

Còn Ninh Tương Y mặc kệ Thường Hỉ như thế nào, nàng vẫn đi ba bước quỳ một lần, sau đó báo cáo một tiếng, nàng đã trở về!

Ngày mùa thu mặt trời treo cao, rất nhanh trên trán nàng đổ nhiều mồ hôi, làm ướt một chút tóc rối, có dáng vẻ hơi khổ sở.

Nhưng bởi vì trước đó nàng mất máu quá nhiều, bây giờ đang thiếu máu, cho nên mỗi lần lúc đứng dậy, thân thể nàng nhoáng một cái, kém một chút bổ nhào từ trên cầu thang xuống!

Cung nhân xung quanh thất kinh hô một tiếng, nhưng một giây sau, nàng liền rơi vào một cái ôm ấm áp, Ninh Tương Y lọc trừng mắt nhìn.

“Ngươi… Ngươi không đi sao…”

Ninh Úc mím môi, hắn biết hoàng tỷ là cố ý đẩy hắn đi, nhưng hắn vẫn đi, thế nhưng hắn nhớ tới tính tình hoàng tỷ, sợ nàng lại làm chuyện gì tổn thương mình, vội vàng trở về lại, quả nhiên, vừa về đến đã thấy nàng ngốc nghếch đi ba bước dập đầu, xin gặp Hoàng đế…

Không thể phủ nhận, khi nhìn thấy cảnh tượng kia hắn vô cùng phẫn nộ! Hận không thể ôm hoàng tỷ đi tìm Hoàng đế nói rõ ràng! Chuyện này không liên quan đến hoàng tỷ! Có cái gì tức giận cứ đổ hết lên hắn là được!

Thế nhưng hắn chần chờ…

Hoàng tỷ đẩy hắn ra, chính là không muốn hắn nhúng tay vào chuyện này, nàng luôn mạnh mẽ, lại một thân ngông cuồng! Mỗi một chuyện, nàng đều muốn tự mình giải quyết, nàng có quyết định và suy nghĩ của mình, hắn nhất định nên tôn trọng nàng.

Mà lại, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, người ngoài không thể ngăn cản được, hắn cũng không thể.

Cho nên hắn chịu đựng đau lòng và tức giận, nhìn nàng quỳ vài chục lần, rốt cục, thấy được nàng suýt chút ngã sấp xuống, hắn không nhịn được nữa, tiến lên đỡ lấy nàng!

Vốn là muốn nói nàng vài câu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ xụ mặt, lửa giận trong lòng càng ngày càng nặng!

Ninh Tương Y còn trấn an hắn, “Ta không sao…”

Nàng nói nhưng chột dạ.

Ninh Úc lạnh lùng nhìn chằm chằm vết thương của nàng lần nữa rướm máu, bởi vì lửa giận, giọng nói hắn âm trầm, vừa tức đến phát run!

“Cho dù là dùng khổ nhục kế, nàng cũng không nên giẫm đạp mình như vậy!”

Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, vô tội nói, “Ta không làm trái với chính mình… Sao lại tính là khổ nhục kế?”

Còn không biết hối cải sao?!

Ninh Úc chỉ cảm thấy núi lửa trong lòng đã bộc phát! Hắn dứt khoát không nói thêm với Ninh Tương Y, chuẩn bị đi tìm Hoàng để nói rõ!

Còn đến mức nào?

Ninh Tương Y liền vội vàng kéo hắn!

“Ta biết người đau lòng...”

“Nàng còn biết chuyện này!”

Ninh Úc đột nhiên quay đầu, con mắt hắn đỏ ngầu, nhìn Ninh Tương Y đầu co rụt lại, trong lòng nàng ê ẩm căng thẳng, còn có chút uất ức.

Ninh Úc không khỏi hạ giọng nói, thế nhưng ánh mắt kia vẫn hung ác, trừng nàng đến không ngẩng đầu được lên!

“Nàng là của ta! Cả người nàng, thân thể của nàng đều là của ta! Ta không cho phép nàng giẫm đạp mình làm như vậy!”

Hắn dùng một chút, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, cắn răng nói.

“Cho nên chuyện này hãy để ta giải quyết, nàng không nên nhúng tay!”

Hắn đến giải quyết mà được sao!

Ninh Tương Y trong lòng kêu rên, nàng sử dụng khổ nhục kế, chính vì sợ Ninh Úc ra tay, nàng muốn dùng cách lôi kéo giải quyết hòa bình, nếu để cho Ninh Úc ra tay, chẳng phải là để núi lửa và núi băng chạm vào nhau, cho dù cũng là một cách giải quyết, nhưng nước sôi lửa bỏng như thế, chắc chắn không thể yên bình!

Nhưng lần này Ninh Úc quyết tâm muốn nhúng tay vào chuyện của Ninh Tương Y, hắn là nam nhân của nàng, không phải đệ đệ của nàng!

“Ninh Úc!”

Ninh Tương Y rơi vào đường cùng, đành phải tung đại chiêu!

“Ta...Ta chỉ là muốn giữa chúng ta, có thể được chúc phúc..

Ninh Tương Y cúi đầu, còn Ninh Úc, cũng bởi vì một câu của nàng mà kinh ngạc!

Cho nên… Hoàng tỷ là vì hắn sao?

Ninh Tương Y thấp giọng nói, “… Giải quyết vấn đề có rất nhiều cách, nhưng ta hi vọng ngươi chuyện này, có thể giải quyết trong hoà bình, ngươi… Hiểu chưa?”

Nàng ngẩng đầu, dùng một ánh mắt rất chân thành tha thiết nhìn hắn, ánh mắt kia khiến hắn lộ vẻ xúc động, cho dù lửa giận lớn hơn nữa cũng tan thành mây khói.

“Ta và nàng cùng nhau làm.”

Thật lâu, hắn nhẹ nhàng nói.

Ninh Tương Y liên tục khoát tay, nàng còn chưa kịp nói gì, Ninh Úc có chút bất lực nắm lấy tay nàng, “Ta quỳ cùng nàng, ta không đi vào nhưng có thể làm việc này đúng không?”

Hắn không đi vào, để nàng đi giải quyết chuyện này cũng được? Chỉ là để hắn nhìn nàng quỳ một mình, hắn làm không được.

Ninh Tương Y lúc này mới gật đầu, tiếp tục ba bước quỳ một lần, còn Ninh Úc đi theo nàng cùng nhau quỳ, sau đó trước mỗi một lần nàng, dìu nàng đứng lên.

Ninh Kham ngồi ở trên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Thường Hỉ nói Ninh Tương Y trên người mang nhiều vết thương, còn nói nàng ba bước dập đầu xin gặp, Ninh Kham trên mặt không biểu cảm gì, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Từng có lúc, hài tử kia ở trước mặt hắn có thể không biết lớn nhỏ lăn lộn nũng nịu, bây giờ muốn gặp, lại phải dùng cách như vậy…

“Bệ hạ…”

Nghe giọng nói xin gặp càng ngày càng gần, Thường Hỉ không khỏi hỏi lại, “Người, có gặp nàng không?”

Lúc này, Ninh Kham mới mở hai mắt ra, vừa nghe được tiếng của Ninh Tương Y, “Phụ hoàng, ta đã trở về.” Lông mày hắn khẽ nhíu, cuối cùng gần như thua trận.

“Gọi nàng tới đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.