Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 225: Chương 225: Đào xuất sinh thiên*




(đào xuất sinh thiên: một cụm từ tiếng Hán chỉ việc trốn thoát khỏi một tình huống vô cùng nguy hiểm. Từ đồng nghĩa gồm: đại nạn không chết, thoát khỏi cõi chết,…)

Tiêu Uyên giữ chặt tay của nàng, “Không được! Ta Có cách, bây giờ nàng uy hiếp ta! Từ cống phía tây rời khỏi thành, mau lên!”

“Vô dụng thôi.”

Ninh Tương Y lắc đầu cười, Tiêu Thắng vì muốn bắt được nàng, căn bản không hề quan tâm đến tính mạng của Tiêu Uyên. Cho dù cổng thành phía tây có người Có Tiêu Uyên, thì cũng vô dụng. Hiện tại Tiêu Uyên không phải là hoàng đế, dưới mệnh lệnh của hoàng đế, người ở cổng tây cũng không thể thả nàng đi…Tiêu Uyên đi theo nàng, chỉ có hại.

“Sao lại vô dụng?” Tiêu Uyên thật sự không biết bản thân mình rốt cuộc đang kiên trì vì điều gì. Nhưng hắn biết, lần này nếu buông tay, hắn có lẽ sẽ không thể gặp lại nàng nữa!

“Việc này là do mẫu phi ta, ta có trách nhiệm phải bảo vệ nàng bình an ra ngoài, cho dù mạng đối mạng cũng không sao hết.”

“Ở đây!”

Đột nhiên có người phát hiện ra Ninh Tương Y, còn chưa kịp thở, Ninh Tương Y lại tiếp tục kéo Tiêu Uyên chạy.

Trên đường đi, nàng không biết đã giết bao nhiêu người, vượt qua bao nguy hiểm.

Tiêu Uyên phụ trách dẫn đường, hắn không tin, hắn không thể đưa Ninh Tương Y rời thành được!

Mắt thấy cổng thành phía tây càng lúc càng gần, Tiêu Uyên tăng tốc vọt về phía trước, không ngờ lại bị tầng tầng lớp lớp quân binh bao vây, mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt bọn họ.

“Phụng lệnh bệ hạ, phàm những ai muốn xông ra khỏi thành, giết không tha!”

Tiêu Uyên lui về phía sau mấy bước, liền đụng phải Ninh Tương Y, lúc này truy binh phía sau cũng rất nhanh đã đuổi đến, nếu giờ không ra ngoài được, thì chỉ có nước chết!

“Bảo thành lĩnh (người đứng đầu) xuống đây gặp ta.”

Tiêu Uyên lớn tiếng nói, thành lĩnh công tây là người của hắn, hắn không tin hắn ta dám xuống tay với hắn.

Rất nhanh, một nam nhân khôi ngô tuấn tú xuất hiện trước mặt Tiêu Uyên, nhìn thấy hắn lập tức quỳ gối hành lễ.

Hắn ta là một trong số những người ủng hộ Tiêu Uyên, thế nhưng bây giờ Tiêu Uyên vẫn chưa phải là hoàng đế, thậm chí còn vì một gian tế nước láng giềng đối đầu cùng hoàng đế, trừ phi hắn ta không muốn sống, nếu không thì tuyệt đối không thể mở cửa thành!

“Điện hạ!”

Tiêu Uyên không nhiều lời, lập tức tiến lên đỡ hắn ta dậy, vội vàng nói, “Mở cổng thành! Ta muốn ra ngoài!”.

“Điện hạ, người quay về đi! Nàng ta là gian tế nước láng giềng, bệ hại sớm đã hạ lệnh, ai mở cửa chu di cửu tộc! Chúng thuộc hạ không dám kháng chỉ!”

Nghe Tiêu Uyên nói, thành lĩnh thấp giọng cầu khẩn, hiện tại hắn không trực tiếp bắt người, đã phạm trong tội rồi, nếu mở cửa nữa, một nhà già trẻ tất cả sẽ phải chết!

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Ninh Tương Y nắm chặt kiếm trong tay, mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu. Nàng quét mắt nhìn đám người trước mắt, ước chừng vài trăm người, cho dù nàng có xông vào, e có rằng cũng mới chỉ hạ được một nửa liền thất thủ! Cái cửa này, ngay trước mặt mà không cách nào vượt qua bên được!

Thấy Ninh Tương Y xoay người muốn đi, Tiêu Uyên vội bắt lấy cánh tay nàng.

“Nàng muốn đi đâu?”

Ninh Tương Y đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn của thành phía trước đây thương trùng điệp, lắc đầu cười khổ.

“Bọn hắn sắp đuổi đến rồi, ta không thể đứng đây chờ chết được! Chỗ này không ra được, ta nghĩ cách khác!”

Còn Có thể có cách nào khác sao? Những Cổng thành khác, chỉ cần Ninh Tương Y đến gần trực tiếp sẽ bị vây quanh bắt sống.

Ninh Tương Y nhẹ nhàng gạt tay Tiêu Uyên ra, “Không cần phải đi theo ta nữa, ngươi còn có tương lai rộng mở phía trước, nếu còn đi theo ta, những năm tháng Cố gắng trước đây của ngươi liền công CỐC. Quay về đi, tất cả mọi chuyện đều là do ta uy hiếp người. Trở về!”

Nàng một mặt lạnh lùng, kiên quyết không dẫn Tiêu Uyên cùng đi nữa.

m thanh truy binh càng ngày càng gần, ngay cả Tiêu Uyên cũng cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề trong gang tấc.

Tương Y nếu như rơi vào tay hoàng đế, kết cục cuối cùng tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm! Hắn, hắn không thể để tình huống ấy xảy ra được.

Giống như hạ quyết tâm, Tiêu Uyên” đột nhiên nói. “Ta đến, mở cửa thành cho nàng.”

Ninh Tương Y thấy hắn muốn đi đến chỗ thành lĩnh lấy chìa khóa, vội vàng kéo hắn lại, kinh sợ nói, “Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi mở cổng thành, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tiêu Uyên đẩy tay nàng ra, hướng về - nàng cười nhạt một tiếng, “Không phải là chu di cửu tộc sao? Phụ hoàng chính là người đứng đầu cửu tộc, hắn còn không sợ, thì ta sợ gì chứ?”

“Không được!”

Ninh Tương Y muốn kéo hắn lại, nhưng ý Tiêu Uyên đã quyết, trực tiếp đi về phía thành lĩnh đang quỳ, giựt chìa khóa trên cổ hắn xuống.

Ninh Tương Y ngăn trước mặt hắn, lúc này nàng cũng chẳng thèm để ý đến đám truy binh đuổi tới, cưỡng chế muốn kéo hắn rời đi.

“Không được! Ta không cho phép! en Nhất định còn có cách khác, ta không cho phép người làm chuyện điên rồ!”

Nhưng Tiêu Uyên lại lật tay, hóa bị động thành chủ động, kéo nàng đi về phía trước, trùng điệp quân lính vây quanh không khỏi lùi lại, bọn hắn không điên rồ như truy binh, cũng không dám làm Tiêu Uyên bị thương, cho nên tầng tầng lớp lớp đao thương đành phải tránh ra, nhường đường đi cho bọn họ.

“Cái mạng này của ta vốn là nàng cho, nếu việc đơn giản là thả nàng đi, ta cũng làm không được, vậy thì cái mạng này, không xứng để nàng phải trả giá!?

Hắn kiên định hướng Ninh Tương Y nói, “Mấy năm nay ta cũng không pphải ngồi im không làm gì, bây giờ chỉ là bọn hắn tấn công khiến ta trở tay không kịp mà thôi, chờ trời sáng, ta tự có cách, không sao hết.”

Mà lúc này truy binh còn cách mấy trăm thước, bây giờ nàng muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Ninh Tương Y cắn răng, tâm tình hỗn loạn, đã bị hắn kéo đến Cổng thành.

Chìa khóa to lớn cắm vào ổ, Tiêu Uyên dùng sức xoay một cái, cánh cổng liền chầm chậm mở ra, âm thanh kẽo kẹt như đánh vào lòng mỗi người có mặt ở đây.

Hắn, thật sự mở cổng thành!

Khoảnh khắc này, Ninh Tương Y bỗng nhớ lại kiếp trước, vì không muốn thấy nàng gặp khó khăn, cũng nản lòng thoái chí với Ngọc Hành, hắn cũng như này, tự tay mở Cống thành thả nàng đi, cuối cùng bị hoàng đế Ngọc Hành nghiên xương thành. tro mà chết.

“Tiêu Uyên!”

Nàng có chút hoảng hốt kéo hắn lại, bên trong ánh mắt này là sự bối rối mà hắn chưa từng thấy.

“Ta không sao.”

Trái tim hắn cảm thấy ấm áp, cảm bên giác như được nàng dịu dàng an ủi, hai mắt chăm chú si mê nhìn nàng không rời. Sau đó nắm chặt Ninh Tương Y, chịu đựng sự đau đớn, cắn răng, đấy nàng ra ngoài!

“Tiêu Uyên”

Cổng thành chỉ mở ra một khe nhỏ, lại bị Tiêu Uyên chắn trước cổng, Ninh Tương Y cuống quýt quay đầu, lại không thể nhìn thấy rốt cuộc đằng sau cánh cổng xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần, tiếng vó ngựa, tiếng người ầm ĩ, khoảnh khắc này, nàng tựa như nghe thấy tiếng gầm thét của Tiêu Thắng.

Nàng không thể đi như thế này được! Bỏ mặc Tiêu Uyên ở lại, tiếp nhận Cơn thịnh nộ của hoàng đế Ngọc hành, chi bằng nàng ở lại, thân ai người nấy chịu.

“Đi mau!”

Tiêu Uyên cũng nghe thấy thanh âm Tiêu Thắng phía sau, kiên định nhìn nàng.

“Ta không sao, nàng, chí ít hãy tin tưởng ta một lần! Ta không có yếu như vậy đâu!”

Ninh Tương Y quay đầu, bước chân trì trệ, tựa như nàng quay lại đã Hoa khiến lòng tự tôn của Tiêu Uyên bị tổn thương cực lớn.

Đúng vậy. Hắn đã mở cổng thành, thì cho dù bây giờ nàng có quay lại, Tiêu Uyên khẳng định sẽ không thoát tội. Thế nhưng việc nàng chạy trốn cùng bị bắt sẽ tạo ra hai kết cục khác nhau. Kiếp trước, kết cục của Tiêu Uyên vẫn còn như in trong nàng, nàng không thể đi được.

Không thể đi được!

Tiêu Uyên thấy bộ dạng nàng như vậy, không khỏi nở một nụ cười, gió xuyên qua cổng thành vù vù thổi bay kim quan trên đầu hắn, trông có chút chật vật, lại như cũ đẹp đến chấn động lòng người!

Nàng không có vứt bỏ hắn, chưa bao giờ, nàng cứu hắn rất nhiều lần, cho nên lần này, hắn muốn trả lại một bên phần.

Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tương Y, hắn đóng cổng thành lại, ngay cả một câu tạm biệt, cũng không để lại.

“Tiêu Uyên! Tiêu Uyên!”

Ninh Tương Y hoảng, dùng tay đập mạnh lên cổng thành. Thế nhưng khí lực của nàng sao có thể lay động cổng thành to lớn được. Tiêu Uyên một tay khóa cổng, một tay chống lên cổng thành, lúc này hắn đã thấy phía không xa kia, đôi mắt của Tiêu Thắng như muốn phun trào lửa giận.

Hắn hộp gấm nhỏ trước ngực, cười khổ một tiếng.

Kì thật hắn vẫn luôn muốn hỏi Ninh Tương Y một câu.

Đó chính là– Lần này nàng đi, liệu còn có thể quay lại hay không?

Đáng tiếc, không có cơ hội hỏi.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.