Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 107: Chương 107: Đến Tây Châu tìm hân




Một con ngựa lao nhanh về phía tây!

Nghĩ đến đứa bé được nàng nuôi lớn, trong mắt Ninh Tương Y lóe lên tia kiên định, chờ ta!

Đồng bằng Hoang Chướng là một nơi vô cùng kỳ lạ.

Nơi này không có cây cối gì. Nếu có động vật thì cũng là hung thú cực kỳ hung ác xuất hiện thành dàn, trên đất ngoại trừ có héo ra thì không còn màu sắc nào khác, thi thoảng có thực vật khác lạ cũng có khả năng chứa kịch độc.

Bầu trời mù sương, gần như không thấy ánh mặt trời, ban ngày sương mù là màu trắng còn đỡ, đến buổi tối, sương mù sẽ pha màu xanh lục nhạt, trừ lúc tuyết rơi trời mưa nó sẽ biến mất, còn không bình thường sẽ sờ sờ ra đó, gây nên hiện tượng hôn mê, mất sức, ảo giác vân vân, cho nên ngay cả chim ưng cũng bay vòng qua nơi này.

Ninh Úc cẩn thận tìm kiếm trên thi thể, mười mấy ngày nay, phía Lâu Diệp luôn có đại quân phong tỏa, mà thỉnh thoảng còn phái tử sĩ đến lục soát, phía Đại Dục là núi tuyết khó mà vượt qua, hắn muốn rời đi thì chỉ có thể phá vòng vây từ Lâu Diệp.

Mà mười mấy người trước mắt này, là do Ninh Úc lợi dụng sự quen thuộc trong khoảng thời gian này, lợi dụng tính chất đặc biệt của đồng bằng Hoang Chướng giết chết, hắn đã không ăn gì hai ba ngày, cuối cùng, hắn tìm được nửa túi rượu bên hông một kẻ và một miếng lương khô, xem ra những tên này cũng giống hắn, đã lâu không tìm thấy thức ăn.

Ninh Úc nuốt chậm rãi, ăn từng miếng nhỏ rất cẩn thận, trải nghiệm ở lãnh cung khi còn bé nói cho hắn biết, ăn như vậy có thể làm tăng cảm giác chắc bụng, sẽ không đau bụng vì ăn quả nhanh.

Hắn đã loanh quanh vùng ven rất lâu, bởi vì đại quân Lâu Diệp áp sát, gần như không có cửa đột phá, bọn chúng cũng tức giận, nhất định phải bắt được hắn mới bằng lòng bỏ qua!

Nhưng Ninh Úc biết bọn chúng không có bao nhiêu lương thực, nhất là bây giờ đang mùa tuyết rơi, động vật cũng đã trốn đi sạch, cùng lắm là mấy ngày nữa, hai mươi vạn đại quân hoặc là mạo hiểm đến biên thành Đại Dục tống tiền, hoặc là rút quân. Bây giờ ông ngoại đã phòng bị từ sớm, bọn chúng tấn công cũng vô nghĩa, cho nên cùng lắm là mười ngày sau, bọn chúng sẽ rút quân, hoặc có lẽ bây giờ đã đang dần rút rồi cũng khó nói.

Có điều mười ngày này sẽ không dễ chịu với hắn...

Nơi này gần như không có đồ ăn và nước uống, dù đào hố lấy nước, mỗi ngày cũng chỉ gom được chút nước không là gì, càng đừng nói đến thức ăn, ngay cả sợi cỏ cũng không có chất dinh dưỡng, mà động vật duy nhất hiện ở nơi đây chỉ có sói hoang thành bầy ẩn hiện, muốn bắt được nó đúng là như bắc thang lên trời.

Phải sống qua mười mấy ngày này thế nào đây?

Đôi mắt lạnh lùng của hắn không khỏi nhìn về phía mười mấy thi thể trên mặt đất, vẻ mặt trở nên sâu xa.

***

Thái tử nguy kịch, Hoàng để ban thưởng vô số dược liệu quý báu cũng không làm được gì, hắn ta gần như ăn gì nôn đó, thuốc thang cũng vô dụng. Rõ ràng bản thân Ninh Giác cũng biết mình không thể như vậy, không phải hành vi của trượng phu, nhưng hắn ta không khống chế được cơ thể, ăn vào không sao tiêu hóa nổi, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, hắn ta đã gầy đến kinh người.

Lúc Úc Cửu Thiên yêu cầu gặp Thái tử, Lưu Hoàng hậu đã không thèm quan tâm đến vẻ ngoài nữa, bà ta như con thú bị nhốt, không cho phép ai đến gần.

Úc Cửu Thiên bó tay, đành nói hắn ta có cách cứu Thái tử.

Như vậy, hắn ta mới được vào Đông cung, cho tất cả mọi người lui đi, gặp riêng Ninh Giác.

Lúc này, sắc mặt hắn ta còn tái nhợt hơn lúc hồi kinh, cả người gây trợ xương, nằm trên giường không nhúc nhích, như thể đã chết.

Úc Cửu Thiên hừ một tiếng, giọng nói hơi kiêu ngạo vang vọng trong căn phòng trống.

"Ngài như thế này cho ai xem vậy?" Ninh Giác không hề nhúc nhích, như không có nghe thấy.

Úc Cửu Thiên khinh thường hừ một tiếng: "Nếu Ninh Tương Y nhìn thấy Thái tử nàng vất vả cứu về là một kẻ vô dụng như vậy, không biết sẽ giận đến mức nào!"

Hình như mắt Ninh Giác có chuyển động một chút, song vẫn không có ý thức.

Úc Cửu Thiên dứt khoát ngồi xuống giường, giễu cợt: "Nói mới thấy, bây giờ ngài có thể ngồi trên vị trí Thái tử này là nhờ nàng tốn bao công sức để đánh đổi, nhưng tính cách ngài như này, ta thật sự cảm thấy không đáng cho sự hi sinh của nàng!"

Hắn ta đã nói như vậy mà Ninh Giác vẫn không hề nhúc nhích, Úc Cửu Thiên hơi cáu, đứng dậy chuẩn bị rời đi!

Hắn ta thật sự không muốn nói cho Ninh Giác tin Ninh Tương Y còn sống, nói vậy có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng chẳng phải chỉ là muội muội chết thôi sao, hà cớ gì phải như chết vì tình vậy?

Hắn ta đi vài bước, quả nhiên sau lưng vẫn không có chút tiếng động nào. Hắn ta không khỏi cắn răng..

Vừa nghĩ tới nếu Ninh Giác cứ vậy chết đi, Ninh Tương Y trở về không biết sẽ trách hẳn thế nào nữa, cho nên dù không muốn, hắn ta vẫn thấp giọng nói một câu.

"Được rồi, đừng vờ chết nữa, Ninh Tương Y không chết! Có điều nàng bận cứu người, bây giờ đã đi Tây Châu rồi! Ngài cũng đừng giả chết ở đây nữa!"

Câu nói này của hắn ta dường như hơn cả linh đan diệu dược, Ninh Giác bỗng nhiên mở mắt.

"Ngươi... Nói gì?"

Giọng hắn khàn khàn, tràn ngập khó tin.

Nét mặt Úc Cửu Thiên thoáng vẻ phức tạp, song không hề quay đầu lại.

"Ta nói, nàng không chết, là ta tự tay vớt nàng ra khỏi sông, cũng là nàng muốn ta đến báo lại với ngài, nếu không, ai mà quan tâm ngài sống chết thế nào chứ?" Nói xong, hắn ta không để ý tới nỗi chua xót trong lòng xuất hiện từ đâu, Úc Cửu Thiên sải bước rời đi, để lại Ninh Giác còn đang kinh hãi nằm nguyên tại chỗ! Lòng tràn ngập khó tin!

Ninh Tương Y còn sống?

Thình thịch!

Trong chớp mắt này, hắn ta như thể cảm nhận được trái tim mình cũng rạo rực theo.

Nàng... Còn sống ư?

Úc Cửu Thiên sẽ không lừa hắn, con người hắn ta khinh thường việc nói dối, như vậy đây là thật, Y Nhi còn sống!

Úc Cửu Thiên vừa đi, Lưu Hoàng hậu đã vội đi đến, bà ta vừa đi vào, quả nhiên thấy Ninh Giác đã mở mắt! Bà ta vui mừng quá đỗi!

"Giác Nhi! Cuối cùng con cũng tỉnh! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!!"

"Mẫu

Ninh Giác vô cùng xấu hổ, hắn cũng không muốn thế, thế nhưng lúc ấy, hắn vừa nghe thấy tin Ninh Tương Y chết, hắn không có cách nào khống chế cơ thể của mình suy yếu, như thể nàng chết rồi, mình cũng mất sạch sức sống, đáng thương cho mẫu hậu hắn ngày ngày lo lắng rơi lệ vì hắn.

Lưu Hoàng hậu chỉ ôm nhẹ hắn, chỉ sợ ôm quá sức, như ôm châu báu quý hiếm.

"Tỉnh lại là tốt rồi... Tỉnh lại là tốt rồi... Giác Nhi à!"

Hoàng hậu giàn giụa nước mắt, vui đến phát khóc, bà ta ôm một hồi, chợt nhớ ra điều gì, vội cho người bưng chén thuốc trà sâm tới! Lần này, cuối cùng Ninh Giác cũng nuốt vào, cả người cũng hồng hào ra chút.

Hắn vừa uống thuốc, vừa nghe Hoàng hậu kể lại kĩ càng chuyện sau khi hắn hôn mê.

Lần trước, hắn nghe thấy Ninh Tương Y bỏ mạng liền phát bệnh, hån hoàn toàn không biết sau đó xảy ra chuyện gì.

Lưu Hoàng hậu không dám giấu hắn, vội nói rõ mười mươi, cũng may ngoại trừ chuyện Ninh Tương Y ra đều là chuyện tốt!

Bà ta được Ninh Tương Y yêu cầu thả ra, Hoàng đế cũng vì Ninh Tương Y khẩn cầu mà công nhận vị trí Thái tử của hắn. Có thể nói Ninh Tương Y đã giúp bọn họ vô số lần, cho nên Lưu Hoàng hậu nói đến đây thì lòng vô cùng biết ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.