Nếu Diệp Khuynh Vãn kia không đề cập tới, thật ra bọn họ cũng không nhận ra Ninh Tương Y ăn mặc giản dị như vậy.
Một số người không cần lộng lẫy thì bản thân họ khi xuất hiện đã bao phủ hào quang khiến người người chói mắt, và lòng bao dung, độ lượng của họ sẽ nghiền nát mọi thứ. Mọi người sẽ kinh ngạc về nàng vì chính bản thân nàng, chứ không phải cách ăn mặc bên ngoài.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, mặc dù mọi người đều rất khéo léo không nói lời nào, nhưng ánh mắt họ nhìn Ninh Tương Y cũng không còn háo hức như trước, một cô công chúa thậm chí còn không đội trang sức trên đầu, quả thật họ cũng không biết nàng có thật sự được sủng ái hay không..? Có quá nhiều uẩn khúc bên trong.
Diệp Khuynh Vãn dường như không để ý đến điều này, tiếp tục cười nói: “Lúc nào Đại sư Bồ Đề làm xong, Khuynh Vãn nhất định sẽ đích thân đến gặp công chúa, mong công chúa hạ cố ….”
Khi nàng ta nói câu này, rất nhiều người ghen tị, đó là trang sức do Đại sư Bồ Đề làm, nếu được tặng khéo bọn họ sẽ đeo không bỏ ra mất, Ninh Tương Y khi đó sợ sẽ phát điên lên vì vui sướng mất.
Ninh Tương Y cảm nhận được tầm mắt của mọi người, cũng không tức giận gì cả, ngược lại là cười cười với Khuynh Vãn,”Ta muốn làm đồ trang sức gì cũng được đúng không?”
Diệp Khuynh Vãn nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng lời nàng đã nói ra không rút lại được, hoàng hậu đang ở đó, nàng không còn đường lui? Vì vậy, nàng do dự gật đầu.
Còn rất nhiều quý nhân ở đây thấy Ninh Tương Y nhận lời mà không từ chối, đều có chút khinh thường, cảm Ninh Tương Y có chút tham lam, không hào phóng.
Ninh Tương Y lại cười, “Ta là không muốn đồ của đại sư Bồ Đề, ta muốn đồ của Cẩm Tú đại sư, ngươi cũng cho ta đúng không?”
Nàng lớn miệng như vậy khiến nhiều người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ninh Tương Y lại càng không thể chịu nổi sự phách lối của nàng, bọn họ nghĩa nàng thật sự dám nghĩ như vậy sao?
Cẩm Tú đại sư đã già lắm rồi, những tác phẩm của ngài từ những năm trước đều được người ta sưu tầm cẩn thận, bây giờ hơn mười năm vẫn chưa có tác phẩm mới, thậm chí nhiều người còn tưởng rằng ngài đã chết.
Nhưng Ninh Tương Y vậy mà thậm chí còn không muốn trang sức của đại sư Bồ Đề. Nàng ta lại chỉ muốn tác phẩm của Cẩm Tú đại sư, cái mà đã lâu không ai có thể tìm thấy. nàng đòi hỏi như vậy có đáng xấu hổ không? Mà lại …đó là Cẩm Tú đại sư, đến Hoàng hậu không có loại trang sức này.
Đương nhiên, các nàng nhìn vẻ mặt hoàng hậu có chút không vui, nên đều trầm mặc không nói gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên phảng phất một chút, Diệp Khuynh Vãn cảm thấy trên mặt nóng bừng, Ninh Tương Y thật sự dám đòi hỏi quá đáng như vậy sao?
Nàng cười khan một tiếng, đắc tội nói: “Cẩm Tú đại sư, thật là một nhân vật cao siêu, Khuynh Vãn là chưa có thể đạt tới, thất vọng công chúa thất vọng.”
Ninh Tương Y cười rồi nhấp một ngụm trà, “Cũng không thất vọng, nói được mới là lạ.”
Nàng nói sự thật nhưng khiến Diệp Khuynh Vãn vô cùng chua xót! Diệp Khuynh Vãn kìm lại, nhưng muội muội bên cạnh nàng ta thì không nhịn được!
“Lời nói của công chúa sai rồi. Không phải tỷ tỷ Khuynh Vãn không tìm ra được, mà khéo cả Đại Dục cũng không tìm đâu được hai mảnh “Nàng liếc nhìn Ninh Tương Y có chút giễu cợt, “Hẳn là công chúa không quan tâm đến những thứ như trang sức như vậy nên không hiểu rõ về tác phẩm của đại sư, chẳng lẽ là công chúa chỉ mới là nghe danh đại sư thôi sao?”
Tiểu cô nương kia là ám chỉ nàng dùng danh nghĩa công chúa để làm xấu mặt Khuynh Vãn và thật ra là nàng không hiểu gì về trang sức cũng như không có nhiều của cải. Nhiều người đã cười xấu xa khi nghe những lời tiểu cô nương kia nói, ánh mắt trần trụi nhìn Ninh Tương Y khinh thường.
Đúng vậy, Ninh Tương Y không có gia đình bên ngoài, không có giao tiếp gì với đám hậu cung, suốt ngày chạy ở bên ngoài, nàng ta có thể có tiền đồ gì?
Hoàng hậu nghe vậy có chút không vừa lòng, nhưng cũng cảm thấy Y Nhi không có nhiều tiền trong tay, không biết Ninh Tương Y không chỉ có Ngọc Hành Ngân Trang tiền về hàng năm, mà còn có tiền chuyên chở hàng từ Đại Dục đi Ngọc Hành, chưa kể tiền mà Ninh Úc cất giữ đều đặn hàng năm cho nàng, thật sự mà nói, nàng nên là người giàu có nhất thiên hạ mới phải.
Sự khinh thường của mọi người và sự hả hê thiển cận của Diệp Khuynh Vãn khiến Ninh Tương Y có chút bất lực. Hoàng hậu còn chưa kịp nói lời nào thì Ninh Tương Y đã vươn tay ra cười rồi cầm lấy kẹp tóc trên đầu.
Khi nàng cầm lấy kẹp tóc, trên đầu nàng toàn bộ mái tóc xanh đổ xuống như nước, dưới ánh mặt trời dường như có tia sáng lóe lên, mái tóc xanh của nàng không cần tô điểm chút nào!
Nhiều người nhìn vào mái tóc của nàng có chút ghen tị, bỏ qua chiếc kẹp tóc trên tay, phải nói rằng mọi thứ trên người Ninh Tương Y không thể nào chói mắt hơn nàng được.
Ngay cả khi tháo kẹp tóc ra và cầm trên tay, mọi người sẽ vô thức nhìn đầu ngón tay như ngọc của cô ấy, từ cổ tay đến móng tay, không chỗ nào là không hoàn hảo.
Thật là một làn da khiến mọi nữ nhân đều ghen tị…
Tất cả những quý nữ có mặt đều chua xót trong lòng, chỉ có hoàng hậu là người rất hiểu chuyện, liếc nhìn chiếc kẹp tóc, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Cái này…”
Chiếc kẹp tóc Lưu Ly này có hình một bông hoa đào rất đơn giản, được chạm khắc bằng màu sắc của chính Lưu Ly, trông giống như một cành hoa đào trong suốt, khi nhìn vào sẽ cảm thấy tinh tế và tự nhiên, càng nhìn càng thấy thích nó!
Tuy nhiên, có người thì thào chỉ tay xuống đất, hóa ra ánh nắng xuyên qua cánh hoa kẹp tóc in trên mặt đất một câu “Cùng nhau nắm tay đến khi đầu bạc”!
Chỉ có Cẩm Tú đại sư là độc nhất vô nhị đối với loại kĩ thuật truyền ánh sáng này.
Ninh Tương Y cười,chiếc kẹp tóc hình hoa đào của nàng tưởng chừng đơn giản này lại là của Cẩm Tú đại sư! Chẳng trách Ninh Tương Y không muốn tác phẩm của đại sư Bồ Đề vì cô ấy rõ ràng là có thứ tốt hơn rồi!
Lúc này bọn họ cũng không còn dám khinh thường Ninh Tương Y chỉ là công chúa thật sự là khôn sâu khó lường.
Lúc này, một nữ tử sắc mặt kinh ngạc chỉ vào quần áo của Ninh Tương Y nói: “Chiếc váy công chúa …cái này … Là gấm Vân Lan?”
Thái tử một năm trước trở về, thưởng cho Diệp Khuynh Vãn một tấm gấm Vân Lan, nàng ta đem áo gấm Vân Lan, ra khoe đến mức tất cả đều nhớ tới chất liệu, mỏng manh, nhìn qua như có ánh nắng trong suốt thật sự là tuyệt phẩm, thảo nào chỉ có một trăm thước vải được làm ra.
Nghe vậy, hoàng hậu cũng rời mắt khỏi chiếc kẹp tóc, quay sang nhìn xem vải gấm màu lục lam nhạt của Ninh tương Y, họa tiết và màu sắc của nó có vẻ đẹp hơn gấm Vân Hoa mà Giác Nhi tặng nàng khi hắn trở về.
Vì vậy nàng lắc đầu, “Đây không phải là gấm Vân Lan, y phục của Y Nhi còn yêu kiều hơn gấm Vân Hoa trong cung này. Màu này xem ra không phải là nhuộm, mà có vẻ là … tự nhiên!”
Ninh Tương Y thờ ơ nhìn quần áo của nàng, đây là lúc Ninh Giác trở về, ngoài việc mang đến cho nàng tin tức của mỏ than còn đưa cho nàng tấm vải gấm này, chất liệu của nó vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, dễ dàng cắt may quần áo, Nàng nghe Ninh Giác nói hình như là Gấm của trời gì đó, nàng cũng không hiểu nên để hắn đi mà không hỏi nhiều.
Có người thốt lên đúng lúc, “Đây không phải là gấm Vân Thiên sao?! Gấm Vân Thiên có một truyền thuyết đó là Thiên Tằm sinh ra đã có màu này! Và từng đợt Thiên Tằm nhả tơ đã có màu sắc tuyệt mỹ như thế, màu sắc của Vân Thiên gấm cũng độc nhất vô nhị khó lặp lại”.
Đúng vậy, không hổ là vừa rồi khi nhìn công chúa từ xa, tôi cảm thấy quần áo của nàng có cảm giác khó tả, hóa ra là Vân Thiên Gấm!”
Ninh Tương Y nghe thấy những lời cảm thán bên tai, nàng cũng không đáp lại nhiều, thừa nhận một số kỹ thuật dệt may thời xưa còn tinh xảo hơn hiện đại, nhưng cũng không đủ khiến nàng kinh ngạc và tự hào.
Chỉ có Diệp Khuynh Vãn trong lòng xoắn xuýt, nàng ta chắc chắn rằng tấm Vân Thiên Gấm trên người Ninh Tương Y chính là quà của Thái tử!
- ---------------------------