Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 109: Chương 109: Gặp lại nhau




Đồng bằng Hoang Chướng.

Ninh Úc nhìn một nhánh quân đội Lâu Diệp đang đi tuần phía xa, hån nấp sau tảng đá lớn, mặt không thay đổi xé một miếng thịt bỏ vào miệng.

Hắn lợi dụng mười mấy thi thể người đó làm mồi dụ, săn giết một con sói lạc đàn, thịt sói thật sự rất khó ăn, nhưng hắn cắn từng miếng này tới miếng khác như không ngửi thấy mùi tanh.

Trong khoảng thời gian này, hắn thấy không ít thi thể, có người Đại Dục, cũng có người Lâu Diệp, xem ra tất cả mọi người đang tìm hắn, nhưng người Đại Dục muốn đi qua nơi này thì phải phá vây của người Lâu Diệp, cho nên người Đại Dục còn sống đến đây chỉ sợ không có mấy ai.

Ninh Úc nhìn trời, hình như lại sắp có tuyết rơi, mỗi một lần tuyết rơi, khí độc trong vùng đồng bằng Hoang Chướng sẽ biến mất, chính là cơ hội để người Lâu Diệp tiến vào lùng bắt hắn.

Mà sở dĩ Ninh Úc không bị khí độc ảnh hưởng là vì lúc hắn đi vào, bởi vì trúng khí độc mà sinh ra ảo giác, đến lúc hắn đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình nằm trong bụi hoa vàng kỳ lạ, hoa vàng đó chính là thuốc giải!

Đây vốn là ưu thế, song gần đây tuyết rơi nhiều dần, không có thức ăn, tình cảnh của hắn cũng trở nên nguy hiểm.

Lại bảy ngày trôi qua, bông tuyết bay lả tả trên trời, Ninh Úc ẩn nấp bên rìa đồng bằng lần nữa, nhìn một nhóm người vô cùng nôn nóng ngồi trước đống lửa cách đó không xa, bầu không khí vô cùng đè nén.

"Tướng quân còn muốn chúng ta canh chừng bao lâu nữa? Chỉ có một người thôi mà lại bắt chúng ta phải bao vây tầng tầng lớp lớp! Ta thấy thằng nhóc đó chết bên trong từ lâu rồi, canh chừng như này cũng vô nghĩa!"

Một tên râu quai nón lớn tuổi khác an ủi: "Thằng nhóc đó có thể đùa bỡn hơn một vạn quân trong tay, còn giết thủ tướng, đốt lương thảo, làm sao dễ chết vậy được? Các ngươi đừng lơ là, nếu phạm sai lầm, chúng ta sẽ bị đại tướng quân giết chết đấy!”

"Trong tay thắng nhóc đó có lệnh bài của thủ tướng, thứ đó rơi vào tay người ngoài là nỗi si nhục! Chúng ta nhất định phải tìm lại!"

"Không biết người đi vào truy bắt có tìm được nó không!"

Mà lệnh bài bọn chúng nói thật ra chính là tấm bài khắc bằng xương, trên người mỗi kẻ có thân phận đều có một miếng, bình thường đeo trên cổ. Ninh Úc có thể dùng ba tấm lệnh bài trong tay tìm Hoàng đế tranh công, đây chính là bằng chứng thép!

Ninh Úc yên lặng nhìn đám người này, cơ thể như hòa vào màn đêm và tuyết, không hề nhúc nhích.

Hắn quan sát đã mấy ngày nay, ngoại trừ bọn chúng ra, muốn ra ngoài còn phải qua hai cửa ải, cho nên bây giờ đánh rắn động có là không hề sáng suốt.

Nhưng như có ông trời giúp đỡ! Hắn đang nghĩ nếu có người di chuyển tầm mắt của bọn chúng thì tốt, đằng xa đã có tiếng đánh nhau vang lên!

Có người hô phía xa: "Bắt lấy nàng ta! Đừng cho nàng ta vào!"

Người vây quanh đống lửa nghe thấy tiếng, vội xông tới!

Ninh Úc híp mắt, nhìn hướng nhóm người trước mắt xông đến, nghĩ thầm, có lẽ lại là người Đại Dục tới, có lẽ đây là cơ hội tốt để bỏ trốn? Đằng sau chỉ có hai nhóm binh phòng, có lẽ hắn có thể chạy trước, sau đó trà trộn vào quân địch?

Bóng dáng hắn tới gần như khói, bóng đêm là thứ che giấu tốt nhất, càng lúc càng nhiều người chạy về hướng đó, Ninh Úc cười một tiếng, nhanh chóng di chuyển theo hướng ngược lại! Nhân lúc không ai phát hiện, hắn rời khỏi nơi quỷ quái này trước rồi hành động sau!

Về chuyện sống chết của người cứu hắn? Nếu tới cứu hắn, chết vì hắn cũng xứng đúng không?

Nhưng hắn còn chưa kịp đi đã bị tiếng cười to khiển cho đứng sững lại!

Ninh Tương Y vừa lui lại vừa cười nói với đám người đằng sau: "Các ngươi chậm quá! Như vậy làm sao bắt được ta chứ?"

Hai mắt Ninh Úc dán chặt vào đêm tối! Giọng vừa rồi! Giọng vừa rồi!

Có lẽ do quả nhớ mong nàng, lúc này nàng đột nhiên xuất hiện, khiến hắn không dám chắc!

Ninh Tương Y vừa chạy vào sâu đồng bằng Hoang Chướng vừa suy ngẫm, chờ nàng chạy vào sâu trong đồng bằng, khẳng định những kẻ đó không còn dám đuổi nữa, bởi vì càng đi vào sâu càng nguy hiểm, ai biết tuyết sẽ ngừng rơi lúc nào? Một khi trúng khí độc thì chỉ còn đường chết, nhưng nàng không sợ, trong không gian của nàng còn mặt nạ phòng độc đấy!

Cho nên nàng vừa vận công chạy thật nhanh như không cần mạng, vừa đùa ác kích thích bọn chúng. Sở dĩ nàng tuỳ tiện xông tới do trước đó đã dùng thuốc nổ thu hút sự chú ý của bọn chúng, mà bây giờ, động tĩnh của bọn chúng càng lớn, Ninh Úc càng dễ chú ý tới bên này và phát hiện ra nàng.

Về phần đánh nhau với bọn chúng... Có trời mới biết nội thương của Ninh Tương Y còn chưa lành, đánh nhau khác gì phải vạ à đâu?

Đợi nàng chạy kiệt lực đã vào sâu đồng bằng, màu đen kịt tràn ngập khắp nơi! Nàng quay đầu, thấy phía sau coi như đã hết người đuổi theo, nàng không kìm nổi đắc ý làm mặt quỷ, kết quả quay người lại rơi vào trong lồng ngực ai đó, dọa nàng giật nảy mình!

Nàng muốn giãy giụa, nhưng hai cánh tay đó lại ôm chặt nàng như sắt thép!

Đối phương vùi đầu thật sâu vào cổ nàng, hơi thở nóng hồi phả vào cổ nàng!

Chưa đợi Ninh Tương Y kịp nổi điên, chỉ hai chữ của đối phương đã khống chế tất cả động tác của nàng!

"Hoàng tỷ!"

Ninh Tương Y sững lại, lúc này bông tuyết bay bay, trời đất hoàn toàn yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

" Là Ninh Úc sao?" Ninh Tương Y cẩn thận hỏi, trong bóng đêm, nàng không thấy rõ ai ôm nàng, hơn nữa hình như Ninh Úc đã qua thời kỳ vỡ giọng? Giọng hẳn bây giờ nghe quạnh quẽ lại triền miên, như có ngàn lời nói ẩn chứa trong hai chữ đó.

Nàng không có được trả lời, bởi vì Ninh Úc ôm nàng chặt hơn, nhịp tim đang đập bừng bừng mạnh mẽ gõ từng nhịp vào tai nàng!

Thật sự là Ninh Úc rồi...

Ninh Tương Y vội trở tay ôm lấy hắn.

Vóc dáng của hắn cao quá...

Ninh Tương Y không khỏi hít sâu một hơi, quả tốt rồi, nàng vừa đến đã tìm được hắn, có vẻ hắn vẫn tốt, không có chuyện gì, thật sự không hổ... Là đứa trẻ nàng nuôi lớn mà..."

Lúc này Ninh Úc cảm giác như đang nằm mơ!

Bao nhiêu ngày đêm, hắn gặp dịp thì chơi trước mặt người khác cũng được, mưu toan tỉ mỉ cũng được, mạo hiểm đêm tối thăm dò Lâu Diệp cũng được, dùng kể đốt lương thảo cũng được... Nhiều lần bị đại quân truy sát, hắn suýt thì chết! Hắn có thể uống nước bẩn đầy bùn, ăn thịt đầy máu tanh, siết chặt tấm danh bài của mấy tên thủ tướng hắn giết trong tay, tất cả tất cả... tất cả chỉ vì có thể trở về gặp nàng!

Là vì có được quyền lực, là vì đứng trên kẻ khác! Là vì được ở bên nàng không rời đi!

Mà người hắn mong nhớ ngày đêm, gần như đêm không thể say giấc đang ở ngay trước mắt hắn! Hắn muốn hôn nàng khỏa lấp nỗi khổ tương tư cỡ nào! Hẳn không thể tưởng tượng hẳn sống qua năm trăm ngày đêm không có nàng như nào!

Có điều không sao cả, nàng đang ở trong ngực hắn, còn rất chân thực, mà mùi hương ngọt ngào trên người nàng giống như đúc trong ký ức ôm nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng hoàng tỷ của hần đã trưởng thành rồi, nàng... càng hấp dẫn hắn hơn.

Ôm một hồi lâu, ngay cả bản thân Ninh Úc cũng hơi ngượng ngùng, nhưng người trong ngực lại không hề phản kháng, hắn hơi ngạc nhiên nhìn thử, dưới ánh trăng nhạt, khuôn mặt nhỏ của Ninh Tương Y đã ngủ say sưa ngon lành trước mặt hắn..,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.