Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 379: Chương 379: Giả chết




Vân Cẩm môi đỏ khẽ nhếch lên, thở dài một tiếng, “Cũng không biết tin tức này, có đủ đổi lấy để người giúp Ai Gia một lần hay không?”

Ninh Tương Y đảo mắt, “Ngươi không muốn đi Hoàng Lăng cũng có thể, nhưng… Ngươi không muốn sinh hạ đứa bé này đúng không?” Nếu nàng sinh hạ đứa bé này, về sau sẽ gây cho Tiêu Uyên bao nhiêu chuyện khó xử!

Vân Cẩm trừng nàng, không thấy Ninh Úc đang ở bên cạnh nàng sao? Ninh Tương Y coi như biết lý do cũng không cần phải nói toẹt ra như vậy?

Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán, nàng cắn răng nói, “ nếu không sinh hạ hắn, xuất gia hay không xuất gia đi đến Hoàng Lăng căn bản không thành vấn đề.”

Lúc này, trong mắt nàng lại hiện lên bất lực, “Ai Gia bây giờ không có cách nào, bằng không thì cũng sẽ không đến nhờ ngươi.”

Ninh Tương Y có chút nhíu mày, chậm rãi nói, “ ngươi đã nói như vậy, thì ta nghĩ ta có một cách.”

“Mau nói.” Không để ý ánh mắt quỷ dị của Ninh Úc, Vân Cẩm vội vàng nói.

Ninh Tương Y cũng không giấu, nhẹ giọng nói, “người giả chết theo tiên đế là được.”

“Ngươi!” Vân Cẩm nghĩ rằng Ninh Tương Y căn bản không muốn giúp nàng, hận đến nghiến răng, mà Ninh Tương Y lại nói.

“Để Tiêu Uyên cho phụ thân đứa bé một mảnh đất, sau đó người đổi tên đổi họ gả cho đối phương, cách này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?

Ngươi và người ngươi yêu được ở bên nhau, những đại thần trong triều kia cũng sẽ không vì không vừa mắt với người, luôn níu lấy lỗi của ngươi, mà đến vùng đất mới, chẳng phải ngươi muốn làm gì cũng được sao? Tiêu Uyên cũng không quản được ngươi…”

Ninh Tương Y cười giảo hoạt, “Đương nhiên, cái này cũng phải xem phụ thân của đứa bé có nguyện ý hay không làm lá chắn hay không, dù sao ngươi không làm Thái hậu, ai biết hắn đối xử với người có thật lòng không…

Nhưng cho dù ngươi không phải Thái hậu, Tiêu Uyên đối với người luôn kính trọng, chắc hẳn người kia đứng đầu vùng đất đó, hắn vẫn sùng bái người, cũng không nghĩ ngợi gì.”

Không thể không nói, Ninh Tương Y thật sự từng câu đều động đến tâm can của Vân Cẩm, nàng cảm thấy phiền khi bị những lão thần tử luôn nhìn chằm chằm vào sai lầm, nếu là giả chết theo tiến đế, nàng còn có thể thay đổi từ bêu danh thành mỹ danh.

Mà gần đây Tiêu Uyên luôn quản lấy nàng, không muốn nàng gặp nam nhân, nếu đi nơi khác, nàng coi như danh nghĩa không phải Thái hậu, Vương Kính còn dám không thuận theo nàng hay sao? Nàng chẳng phải sẽ muốn cái gì có cái đó?

Nhưng là nàng lại có chút lo lắng Vương Kính luôn luôn trung thực nghe lời sẽ thay đổi, có điều… Nàng có chỗ dựa là Tiêu Uyên, chắc hẳn cũng không sơ cái gì.

Nghĩ như vậy, nàng nhẹ giọng hỏi, “Nếu là Uyên nhi không đồng ý thì làm sao bây giờ?”

Ninh Tương Y cười tủm tỉm nói, “Con người ta coi trọng nhất uy tín, ta nói giúp người, nhất định giúp người, chuyện này… Việc cứ để ta lo liệu.”

Ninh Tương Y từ chỗ Vân Cẩm trở về luôn cười tủm tỉm, mà Ninh Úc sắc mặt không hiểu, Ninh Tương Y nghĩ là hắn bị chuyện Vân Cẩm mang thai làm cho kinh ngạc, không khỏi nói.

“Ngươi có phải rất bất ngờ không? Ta thấy trên đời này làm sao lại có nữ nhân to gan như vậy?”

Ninh Tương Y đưa Ninh Úc về chỗ của bọn họ, nàng nhớ rất rõ ràng toàn bộ khung cảnh Ngọc Hành hoàng cung, mà Tiêu Uyên thật sự xử lí rất nhanh, dấu vết đốt cháy ban đầu nàng gây ra gần như không nhìn thấy, giống như chưa từng xảy ra.

Ninh Úc ở sau lưng nàng, đột nhiên hỏi, “Hoàng tỷ, nàng vì sao muốn giúp Vân Cẩm?”

Dù sao Vân Cẩm không tuân thủ nề nếp, nếu như bị phát hiện cũng là trừng phạt đúng tội.

Ninh Tương Y sờ sờ cằm, có chút nhíu mày, “Ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?”

Nàng cười nguy hiểm, “Lúc trước, nữ nhân làm khó ta không ít, cho là ta ngáng chân nàng, hiện tại ta giúp nàng một tay, không có gì không tốt... Nàng được bảo vệ quá tốt, liên tiếp đi lên làm Thái hậu đều vô cùng đơn giản, cũng nghĩ một chút, nếu nàng không phải Thái hậu, nam nhân kia lại thành chủ đứng đầu, làm sao có thể tùy ý cho nàng làm gì, coi như Tiêu Uyên làm chỗ dựa cho nàng, cũng ngoài tầm tay với thôi…

Đến lúc đó, nếu nàng biết thân biết phận thì tốt, nhưng còn giống như bây giờ, cuộc đời tiếp theo của nàng nhất định quá đặc sắc! Ta cũng coi như là thuận tay báo thù!”

Nói đến đây, nàng lại nhẹ nhàng thở dài, “Hơn nữa còn có hài tử chưa sinh ra kia… Nó vô tội, có thể sống, thì để nó sống đi!”

Ninh Úc đột nhiên có chút xoắn xuýt, hắn nhìn bụng bằng phẳng của Ninh Tương Y, tiếc hận nói, “ hoàng tỷ có phải nàng rất thích có hài tử?”

Hắn nặng nề nghĩ, nếu như bọn họ không có huyết thống thì tốt bao nhiêu, sinh một hài tử giống như hoàng tỷ, nhất định rất hạnh phúc, cảm giác giống như có được đại hoàng tỷ, được gặp Y Y khi còn bé, là chuyện thứ hai hắn mong muốn.

Ninh Tương Y sững sờ, lập tức thổi phù cười một tiếng, Ninh Úc khẽ nhíu mày, cái này rõ ràng là một chuyện thương tâm, hoàng tỷ còn cười được sao?

Ninh Tương Y thấy hắn nhìn nàng, nàng thu lại nụ cười, một mặt bình tĩnh nói

“Ngươi đó, lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ chuyện lung tung ngổn ngang! Ta mặc kệ ngươi!”

Nàng nói câu này làm cho mặt Ninh Úc đều đen, theo thế giới kia của Ninh Tương Y, hắn còn nửa năm mới mười tám, đúng là quá nhỏ, nhưng thế giới này không phải được rồi chứ?

Ninh Úc nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải trên đường trong cung, lui tới đều là người, hắn nhất định phải cho hoàng tỷ nhìn xem, hắn đã mọc đủ hay chưa!

Hai người đứng đó cãi nhau ầm ĩ, sau đó liền qua một ngày.

Ngày thứ hai, lễ đăng cơ đại điển của Tiêu Uyên đúng hạn mà đến, Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Lúc này Tiêu Uyên đã chuẩn bị xong, mặc long bào mang vương miện hắn quả thực đẹp trai không tả nổi! Bởi vì bộ quần áo này đã áp chế nữ khí trên người hắn, chỉ còn lại hào hùng và tuấn mỹ.

Ông trời thật đúng là bất công.

Ninh Tương Y nhìn sắc đẹp trước mặt than thở, nhưng lại quên, ở trong mặt người khác, nàng cũng là đại mỹ nhân, là sản phẩm bất công đến tận xương tủy của ông trời.

Nghe Ninh Tương Y nói, Tiêu Uyên khẽ nhíu mày, còn một canh giờ nữa là lúc đăng cơ đại điển, mà bây giờ, hắn lại đang vì mẫu thân của mình mà đau đầu.

“Nếu thật sự như thế?”

Tiêu Uyên trong lòng không đồng ý, bởi vì hắn sợ không có mình quản, mẫu hậu sẽ càng không kiêng nể gì cả, lại sợ không có tầng thân phận Thái hậu này, sẽ có người khi dễ nàng, nhìn kiểu này, bọn họ không giống mẹ con mà giống cha con.

“Vậy thì người còn có cách tốt hơn không?” Ninh Tương Y thu hồi ánh mắt thưởng thức nhan sắc, sắc mặt nghiêm túc, “Ngươi bây giờ không giải quyết đứa con rơi này của Thái hậu, rất có thể, về sau người kế thừa vị trí, không phải con của ngươi, mà là đệ đệ của ngươi.”

Nàng lời nói này có chút nghiêm trọng, nhưng nếu là nàng, Tiêu Uyên luôn luôn sẽ nghe, nên hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Nhưng trong lòng hắn cảm thấy, ai đến kế thừa hoàng vị cũng không quan trọng, điểm chính là người kia có tư cách hay không, đồng thời có năng lực ngồi ở vị trí này hay không!.

Suy nghĩ của hắn rất dễ dàng để Ninh Tương Y nhận ra, nàng câu lên khóe môi khẽ gọi một tiếng.

“Tiêu Uyên.”

“Ừm?”

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt phát sáng hiền lành, cùng nốt ruồi như chu sa trên khoé mắt, khiến nhìn qua hắn đẹp đến mức không gì sánh được.

Tuổi còn trẻ, có đại quyền trong tay, phong độ tuấn tú, Tiêu Uyên, đã có được tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Ninh Tương Y khe khẽ thở dài, thấm thía nói.

“Ngươi cuối cùng có biết, ngươi là Hoàng đế không.”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.