Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 196: Chương 196: Hắn không giết




"Ngươi là ai?"

Ninh Úc trầm giọng hỏi.

Thu Hành Phong hừ một tiếng: "Ta không thèm nói cho ngươi đâu! Người xấu! Yến Nhi, ta dạy dỗ hắn thay con!"

Lúc đầu Long Hàm Yến muốn giữ chặt hẳn, nhưng nghĩ lại, để sư phụ dạy dỗ Ninh Úc một chút cũng tốt, để hắn biết, nàng ta không dễ bắt nạt như vậy đâu! Bị nàng ta để ý thì nhất định phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

Cho nên chỉ do dự một chút rồi buông tay ra.

Nàng ta rất có lòng tin đối với võ công của Thu Hành Phong, mặc dù trí óc của Thu Hành Phong không cao, nhưng hết lần này tới lần khác lại là kỳ tài võ học! Không chỉ tu luyện công pháp tối cao Phong Dữ Tự Nhiên, hơn nữa bây giờ đã đến cảnh giới chính thứ năm, Ninh Úc không thể nào là đối thủ của hắn được.

Trong nội tâm nàng ta có chút chờ mong, hi vọng sư phụ có thể báo thù giúp nàng ta, nhưng lại sợ sư phụ ra tay không biết nặng nhẹ, làm tổn thương hắn, dù sao trí óc của sư phụ cũng không cao.

Về phần Ninh Úc sẽ thắng, nàng ta không nghĩ tới khả năng này.

Rốt cuộc võ nghệ của Ninh Úc như nào, thật ra có rất ít người biết, bởi vì bình thường không cần hằn ra tay, chuyện đã được giải quyết, cho nên ấn tượng hån cho người ta vẫn luôn là hình tượng công tử lạnh lùng thờ ơ.

Mà sự kiện lãnh cung trước kia, dù sao đã qua năm sáu năm, cho nên mọi người dân quên người này, là người vào lúc chín tuổi đã dám một mình xông vào hoàng cung, huyết tẩy ba cửa!

Sao có thể vì thủ đoạn tàn nhẫn của hắn mà quên đi tính nguy hiểm của bản thân hắn được chứ?

Cho nên khi Ninh Úc và Thu Hành Phong giao chiến, Long Hàm Yến liền hoảng sợ trừng lớn mắt, nàng ta phát hiện, thực lực của Ninh Úc lại tương đương với sư phụ nàng ta! Mà hình như còn dùng cùng một loại công pháp! Hơn nữa cảnh giới cũng giống nhau!

Làm sao có thể, rõ ràng đó là công pháp riêng của núi Vân Đỉnh mà!

Hơn nữa, sư phụ nàng ta là kỳ tài võ học, có danh sư dạy bảo, tài nguyên phong phú không nói còn ngày ngày khổ luyện, mới có thành tựu như bây giờ, Ninh Úc có gì? Trước kia hắn chẳng qua chỉ là hoàng tử không người hỏi thăm ở lãnh cung mà? Chỉ sợ ngày thường ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, làm sao có thể lợi hại bằng sư phụ nàng ta được?

Trong quá trình giao chiến, dĩ nhiên Ninh Úc cũng phát hiện ra công pháp của bọn họ giống nhau, không khỏi nhướng mày. Mà Thu Hành Phong lại không quan tâm, không quan tâm những điều này, chỉ cảm thấy đối thủ vô cùng mạnh, khiến hắn ta có cảm giác như đối mặt với sư phụ.

Chỉ bàn về võ nghệ, thật ra Thu Hành Phong cao hơn, thế nhưng Ninh Úc tàn nhẫn hơn hån ta, rõ ràng công pháp nước chảy mây trôi lại được hắn thi triển vô cùng sắc bén! Cho nên hai người giao đấu bất phân thắng bại!

Hai bên đánh một chưởng rời ra, Thu Hành Phong lui lại mấy bước, lui đến trước mặt Long Hàm Yến, mà Ninh Úc xoay người một cái, dáng người nhẹ nhàng chậm rãi đáp xuống xe ngựa, ngay cả ngựa cũng không bị ảnh hưởng.

Không ngờ lại bất phân thắng bại?

Thu Hành Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn ta thở dốc, phát hiện mình không hề chiếm được thể thượng phong!

Điều này khiến hắn ta cảm giác rất thất bại, như vậy hắn ta biết ăn nói sao với tiểu đồ đệ đây.

Mà Long Hàm Yến càng ngạc nhiên hơn, sau khi ngạc nhiên là sợ hãi, nếu như sư phụ cũng không thể ngăn được hắn, vậy nàng ta sẽ bị giết chết sao?

Nghĩ đến cảm giác bị bóp chặt cổ họng nghẹt thở vừa rồi, và sát ý không hề che giấu của hắn, một cơn gió thổi qua khiến cả người nàng ta run lên.

Khu rừng vốn yên tĩnh bị gió thổi, lá cây vang lên sào sạt.

Mà Ninh Úc nhìn xuống bọn họ từ trên cao, mở miệng lần nữa. "Ngươi là ai?”

Đây là lần thứ hai Ninh Úc hỏi câu này, nhưng bởi vì hắn có thể ngang bằng Thu Hành Phong, cho nên lần này, Thu Hành Phong ngoan hơn nhiều, khẽ nói. "Ta tên Thu Hành Phong, bọn ta là người của núi Vân Đính."

Núi Vân Đính.

Trong đầu Ninh Úc lờ mờ hiện lên mấy tin liên quan tới núi Vân Đỉnh, nhưng rất ít, người chỗ đó khiêm tốc, cũng rất thần bí, nhưng rất nổi tiếng ở vùng đất cực nam. "Võ công ngươi vừa dùng là của riêng núi Vân Đính sao?" Ninh Úc lại hỏi.

Lần này, Thu Hành Phong mới nhận ra võ công của đối phương giống võ công của hắn ta, không khỏi hơi kinh ngạc. “Đúng vậy, nhưng... vì sao ngươi lại biết?" Hắn hồ nghi nhìn Ninh Úc, chẳng lẽ hắn còn có sư đệ mà mình không biết?

Lời của hắn ta khiến Ninh Úc càng thêm suy nghĩ sâu xa, nếu như quả thật là đồ riêng, vậy tại sao hoàng tỷ lại biết võ công của núi Vân Đỉnh? Còn biết rất chi tiết.

Cho nên Ninh Úc không trả lời câu hỏi của hắn ta, ngược lại hỏi. "Ngươi có quen Ninh Tương Y không?”

Ninh Tương Y?

Thu Hành Phong và Long Hàm Yến lẩm nhẩm cái tên này trong này, mà Thu Hành Phong thì cảm thấy kỳ lạ, Long Hàm Yến lại cảm thấy phẫn hận!

Nàng ta không ngờ lại có ngày nghe thấy tên của nữ nhân khác từ trong miệng Ninh Úc, cho dù là người chăm sóc hẳn từ nhỏ cũng không được! Cho nên nàng ta yên lặng ghi tạc trong lòng, mang theo nỗi hận thù. "Không biết." Thu Hành Phong trả lời. "Không biết?"

Ninh Úc khẽ nhíu mày.

Đối với lai lịch của Ninh Tương Y, hắn rất tò mò, nàng quá thần bí, cái gì cũng hiểu, biết tất cả mọi chuyện, hơn nữa lòng dạ rộng lớn, như thể không có chuyện gì làm khó được nào, cũng không sợ bất cứ kẻ nào trên thế gian.

Thế nhưng rốt cuộc nàng đến từ đâu, vì sao nữ tử khác trên thế gian?

Thấy Thu Hành Phong sững sờ gật đầu, Ninh Úc nhíu mày sâu hơn.

Đột nhiên hơi bực bội, thôi, một ngày nào đó hắn có thể biết rõ toàn bộ bí mật của hoàng tỷ, không cần nóng lòng nhất thời.

Lúc này, những người khác chạy về, thấy người nằm trên mặt đất còn tưởng có thích khách, vội vàng cảnh giác, mà lúc La Khải thấy Chiêu Khánh quận chúa từng khóc, không khỏi thở dài.

Nữ nhân này thật sự không hiểu điện hạ bọn họ rồi, ở kinh thành, sở dĩ điện hạ không ra tay với nàng ta, chẳng qua là không muốn vạch mặt với Thái hậu bây giờ thôi.

Nàng ta lại còn không biết sống chết, đuổi đến nơi này, lần này, chỉ sợ điện hạ sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Chỉ là còn có một người trẻ tuổi là ai, cũng là người quận chúa dùng tiền mời tới giúp à?

Bây giờ Long Hàm Yến cũng hơi sợ, nàng ta cứ cảm thấy ánh mắt Ninh Úc đặt trên người nàng ta mang theo sát ý, cho nên nàng ta chậm rãi trốn ra sau lưng Thu Hành Phong, trong lòng tủi thân, lại không cam lòng.

Thu Hành Phong cũng âm thầm đề phòng, người này mang đến cho hắn một cảm giác rất mạnh, không phải võ công, mà là một khí thế áp bức khiển người ta rùng mình, khiến hắn ta không thể không đối xử cẩn thận.

Ai ngờ, Ninh Úc nhìn qua bọn họ, rồi tha cho bọn họ! "Các ngươi đi đi."

Nói xong, hắn lại ngồi vào trong xe ngựa, để lại đám người cảm thấy khó tin! Đám La Khải cảm thấy điện hạ không có khả năng nhân từ với kẻ mạo phạm hắn như vậy, mà Long Hàm Yến cũng không khác gì, người vừa rồi còn muốn giết nàng ta, vì sao đột nhiên tha cho nàng ta vậy?

Chỉ có Thu Hành Phong vô cùng vui, trực tiếp kéo Long Hàm Yến còn chưa lấy lại tinh thần đi.

Mà Long Hàm Yến sững sờ, khi bị kéo đi, chỉ cảm thấy từng sợi lông tơ trên lưng dựng đứng, như bị thứ gì để mắt tới, khiến nàng ta ngoan ngoãn, cho dù không tình nguyện cũng không dám quay đầu.

Mãi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, Ninh Úc mới buông góc rèm cửa bị vén lên xuống, hơi nheo mắt.

Nhìn nam tử kia có vẻ không lớn tuổi lắm, song lại hơi đờ đẫn, chỉ sợ thật sự không biết tin tức của hoàng tỷ, nhưng chắc chắn là người có liên quan đến hoàng tỷ, cho nên, dưới tình huống không hiểu rõ tình hình thực tế...

Hắn không giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.