Lại qua mấy ngày, Ninh Tương Y cuối cùng cũng có thể đứng xuống đất, nhưng cũng chỉ có thể đi lại một chút, cho nên Ninh Úc phần lớn đều không để nàng đi, nàng muốn đi đâu, hắn liền bế nàng đi đó.
Lúc đầu Ninh Tương Y còn có chút ngượng ngùng, nhưng lâu dần da mặt cũng dày lên.
Gần đây Thái hậu bên kia liên tiếp ra tay, đang lúc Ninh Tương Y không muốn bỏ mặc tình thế diễn biến tệ hơn, chuẩn bị phản kích lại, Tư Vô Nhan cuối cùng đã tỉnh lại.
Sau khi hắn tỉnh lại, chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn giống như nằm mơ rất dài, ở trong mơ hắn cảm thấy mình đã chết, không ngờ vậy mà vẫn sống tiếp được.
Lưu Nhiễm Tân lau mồ hôi trên đầu có chút đắc ý nghĩ, hừm, không nhìn ra là nhờ ta ra tay sao?
Lúc Ninh Tương Y tới, Thượng Minh Hi đã tận tình đem mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này kể cho Tư Vô Nhan.
Thái hậu ép Tuyết Thành giao Hoàng đế ra, nếu không sẽ phải phế truất Hoàng đế!
Tình hình bên ngoài càng ngày càng gấp, nhưng Tư Vô Nhan cũng kịp thời tỉnh lại, cũng coi như trong cái rủi cũng có cái may.
Tư Vô Nhan thấy Ninh Tương Y đến, hai mắt sáng lên, nhưng nhìn thấy nàng được Ninh Úc bế vào, không khỏi lộ ra một nụ cười chế giễu.
Ban đầu ở lúc Tây Chậu hắn đã biết tâm tư của Ninh Úc, không ngờ đã nhiều năm như vậy, thật đúng là hắn đã có được!
Ninh Úc ôm Ninh Tương Y ngồi xuống, cũng không có đặt nàng xuống trên ghế bên cạnh, mà vẫn ôm nàng vào trong lòng, loại này là hành động nghênh ngang tuyên bố chủ quyền, khiến Ninh Tương Y có chút xấu hổ.
Thượng Minh Hi còn nhìn được, người này đã cứng cáp, nhìn thấy cũng như không thấy, nhưng Tư Vô Nhan thì không nhìn nổi.
Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh lạnh lùng nói, “Chân ngươi không tốt, nhưng cơ thể vẫn dùng được, sao phải ngồi ở trên thân người khác?”
Ninh Tương Y vừa định phản bác, Ninh Úc liền trừng mắt, lạnh lẽo nhìn Tư Vô lọc Nhan.
“Không liên quan gì tới ngươi.”
“Hừ!”
Hai nam nhân sắc xảo ngồi cùng nhau, một người nằm ở trên giường, mặc quần áo trong màu trắng, cho dù sắc mặt trắng bệch, cũng không che giấu được cảm giác tà ác trên người.
Còn Ninh Úc lúc nào cũng là đồ đen, trên viền có dệt ngân tuyến, tướng mạo tuấn tú, sắc mặt lạnh lùng, cho dù ngồi ở đó cũng cho người khác cảm giác khí thế mạnh mẽ, hắn và Tư Vô Nhan là hai người hoàn toàn khác biệt.
Ninh Tương Y thấy hai người bắt đầu khó chịu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Được... Chuyện vừa rồi, tình huống hiện tại Thượng Minh Hi chắc chắc đã nói hết cho ngươi rồi? Nếu người còn không tỉnh lại, ngai vị của người sẽ phải bị con của người cướp đi!”
Trên thực tế, sau khi Tư Vô Nhan biết mình có con trai, người cũng có chút lọc choáng váng, rõ ràng hắn cẩn thận như vậy, không ngờ vẫn kém một chiêu... Cho nên nói đến chuyện này hắn có chút chột dạ.
Nhưng vẫn cắn răng nói!
“Phụ thân hắn còn chưa chết đâu!”
Ninh Tương Y mím môi cười, “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, sau khi ngươi tỉnh, ta sẽ để Ninh Úc giúp người một tay, thay đổi cục diện!”
Mặc dù Tư Vô Nhan chưa thấy thuốc nổ, nhưng cũng nghe Thượng Minh Hi nói uy lực của nó.
Đây là cách đơn giản nhất, thế nhưng lại không phải cách tốt nhất, nếu Thái hậu tung tin đồn nhảm nói hắn đã bị Đại Dục khống chế, nếu bây giờ hắn thật sự mang theo thuốc nổ đi cướp lại quyền lực, những gia thế đại tộc của Ngọc Kỳ sẽ tin là thật, đi phản công, sẽ chết rất nhiều người.
Cho nên hắn lắc đầu.
“Ta không muốn hắn giúp ta!”
Ninh Úc liếc hắn một cái, ý rất rõ ràng: Ta cũng không muốn giúp ngươi.
Ninh Tương Y bị kẹp ở giữa có chút xấu hổ, “Ta biết lo lắng của ngươi, nhưng dưới sự áp chế của hai mặt quyền lợi và quyền lực tuyệt đối, chắc hẳn những người ở Ngọc Hoa Thành cũng biết phải chọn thế nào, để không làm chết nhiều người.”
Tư Vô Nhan lắc đầu, “Ngươi không hiểu rõ nữ nhân kia…”
Hắn cười, “Khi Thái hậu bị ép đến đường cùng, nàng có thể làm mọi thứ, chuyện này nếu các ngươi can thiệp sẽ chỉ phức tạp thêm. Suy cho cùng, thuốc nổ là của riêng ngươi, và nếu không cẩn thận, nó sẽ biến thành một âm mưu giữa hai quốc gia, vì vậy, đã là việc của Ngọc Kỳ, hãy để ta giải quyết! “
Ninh Tương Y im lặng, lần này là Tư Vô Nhan bị đánh trở tay không kịp, cho nên mới thảm như vậy, dựa vào năng lực chính mình hắn vẫn có thể chống lại Thái hậu, cộng thêm trận chiến của Thái hậu vừa đại bại, đã chọc nàng đến oán hận ngập trời, mất hết lòng người, Tư Vô Nhan và Thượng Minh Hi liên thủ nhất định có thể chiến đấu, mà phần thắng còn lớn hơn Thái hậu.
Thấy Ninh Tương Y nhíu mày, Ninh Úc liền mở miệng hỏi, “Việc này không nên chậm trễ, bản vương không nhúng tay vào cũng được, nhưng các ngươi cũng nên mau chóng tập hợp binh lực tiến đánh Ngọc Hoa Thành, thuộc hạ của bản vương vừa đến báo tin, Thái hậu đang tập hợp binh lực.”
Tư Vô Nhan và Ninh Úc không đối đầu là không sống nổi, Tư Vô Nhan cãi, “ không cần người nói, bọn ta đã thảo luận chuyển đổi sách chiến sự rồi! Đại, Dục, vương, gia!”
Ninh Úc híp mắt, ôm Ninh Tương Y nạm tay chặt, xuyên thấu qua lớp áo thật mỏng, Ninh Tương Y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn đang nóng rực, có chút lo ngại.
Nhưng vẫn nói, “Nếu như lúc nào ngươi cần ta trợ giúp cứ mở miệng, Ngọc Kỳ yên ổn mới có thể thông thương, giữa chúng ta vẫn có quan hệ hợp tác.
Tư Vô Nhan nhìn chằm chằm tay Ninh Úc đang ôm eo Ninh Tương Y, đột nhiên hỏi.
“Thế nào, ngươi đây là đã đón nhận cái đoạn tình cảm bất luân rồi sao?” sắc mặt hắn tái nhợt, giọng điệu có chút chế nhạo.
Ninh Tương Y nghe vậy trừng mắt nhìn, Ninh Úc ôm càng chặt, không mảy may nói, “ vẫn là câu đó, không liên quan gì đến ngươi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, khiến Ninh Tương Y như ngồi trên bàn chông.
Tư Vô Nhan cười lạnh, “Ta học y thuật nhiều năm như vậy, am hiểu rất rõ, huyết thống gần nhau, rất dễ sinh ra hài tử dị dạng! Đã từng có một tiểu quốc ngu ngốc vô tri, vì cái gọi là bảo vệ huyết thống “Thuần khiết”, toàn bộ đều kết hôn với họ hàng gần, về sau tự mình diệt quốc, người nói có dã man không?”
Ninh Úc đột nhiên cười, hắn đưa tay sờ sờ vào mặt Ninh Tương Y, đáy mắt hiền hoà, “Hài tử của ta và Hoàng tỷ nhất định vô cùng khỏe mạnh còn thông minh, không cần ngươi lo lắng.”
Tư Vô Nhan lười nhác nói chuyện với người như Ninh Úc, trực tiếp nhìn Ninh Tương Y, hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự đồng ý hắn rồi sao? Nam nhân kiểu này thiên hạ cũng có không phải chết hết! Sao ngươi lại muốn hắn?!”
Ngay trước hắn dám đục tường nhà Ninh Úc, hắn muốn chết thật sao?
Ninh Úc giận dữ, hắn đột nhiên nâng cằm Ninh Tương Y lên, ngay trước mặt Tư Vô Nhan, cúi đầu chặn hết lời nói của nàng, hôn thật sâu vào môi đỏ mọng của nàng!
Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ hắn, đều choáng váng Ninh Tương Y thậm chí trợn mắt há hốc mồm, nhưng nàng không đẩy hắn ra.
Thượng Minh Hi quay mặt đi, ánh mắt Tư Vô Nhan lại có chút đỏ.
“Ninh Tương Y!” Hắn nghiến răng nghiến lợi la lên! Nếu không phải hắn không đi lại được, hắn phải đích thân đến tách hai người bọn họ ra, cảnh tượng này thật sự chướng mắt!
Ninh Tương Y hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, đây Ninh Úc ra, tách hai cánh môi ra một chút, nhưng Ninh Úc còn chưa thỏa mãn, sau khi bị đẩy ra lại ép nàng lại hôn một cái, mới ngẩng đầu lên, rất có tính xâm chiếm nói.
“Trong thiên hạ nam nhân rất nhiều, nhưng xứng với nàng chỉ có ta!”
- ---------------------------