Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 83: Chương 83: Lấy thân báo đáp




"Hay! Nếu làm như vậy thì công trình sẽ được rút ngắn không ít!" Có người lập tức ca ngợi!

Lúc này thủy sư lại thắc mắc: "Nhanh thì có nhanh đó, nhưng bên trong sông vẫn có nước mà, vậy chẳng khác gì tiếp tục đào dưới nước" "Thật đần!" Tên mập Tân Thanh đột nhiên nói: "Nếu đã chia ra đào thì đương nhiên phải ngăn nước lại rồi!”

"Nhưng mà nước này... làm sao mà chặn lại được?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Tương Y, nàng chỉ cười chỉ tay vào mô hình trước mặt nói.

"Nếu đã không thể chặn lại vậy sao ta không dời nó sang đường khác?"

"Đổi đường chảy của dòng nước?!" Có người ngạc nhiên khẽ hô lên. Trên thực tế, người ở thời đại này có bản năng kính sợ thiên nhiên. Bảo bọn họ đi ngăn nước trong sống khiến bọn họ rất bất an, bọn họ cảm thấy như mình đang khinh nhờn thần linh, khinh nhờn thiên nhiên này vậy. Muốn bọn họ đi thay đổi tuyến đường của dòng nước? Đây chắc chắn là chuyện không thể nào thực hiện được. Ngay cả nghĩ thôi bọn họ cũng không dám nữa là.

"Mọi người hãy nhìn xem phần kênh đào bên trong sống Ngọc Long này đi, nó kéo dài từ sông Hoài đến Trường Giang, vậy nước này tới từ đâu? Đó chính là từ Hoàng Long đi qua Biện Thủy, sau đó đổ vào sông Hoài, rồi từ sông Hoài tiến vào Ngọc Long. Nhưng nếu chúng ta chuyển hướng dòng chảy từ Biện Thủy vào Lạc Dương, vậy chẳng phải đoạn sông Hoài Dương sẽ cạn nước rồi sao."

"Sườn núi bên trong Ngọc Long đi từ Bắc vào Nam theo độ cao giảm dân. Nước lại chảy xuống chỗ thấp, coi như chúng ta đã ngăn được một phía. Còn phía còn lại, ví dụ từ bến sông Giá Hoài chảy vào hồ Hồng Trạch, mà nước từ hồ Hồng Trạch cuối cùng cũng rót vào sông Ngọc Long. Nơi này chúng ta cũng phải nhúng tay vào"

"Chúng ta có thể dời nước từ hồ Hồng Trạch vào Tam Hà và Tô Cừ, sau đó từ hai chỗ này chảy vào Trường Giang, như vậy đoạn giữa và đoạn cuối sông Ngọc Long cũng cạn nước. Ý của ta chính là như thế

Ninh Tương Y hít sâu một hơi, mim cười nhìn sang đám thiếu niên và thợ sư bên cạnh. Ai nấy đều hai mắt tỏa sáng, từng người hăm he hận không thể xông pha ngay lập tức.

"Cách đều là do con người nghĩ ra. Trong lịch sử Đại Vũ trị thủy

đều lựa chọn khai thông mà không phải ngăn chặn. Nếu dùng nước đúng cách thì đó là chuyện tạo phúc cho trăm họ, không phải sao? Chúng ta có thể vừa đào vừa khai thông vào đất liền là bởi vì nước ở phía Tây có hạn, nhưng nếu có thể trái rộng đường thủy khắp đất liền thì dù cho muốn dùng để tưới tiêu hay chống thiên tai cũng đều là đại công! Tất cả mọi người ở đây có thể lưu danh sử sách!"

Những lời này làm lòng ai cũng phấn khởi. Ninh Tương Y cúi đầu, đưa tay làm động tác mời Thái tử: "Việc này không nên chậm trễ, tiếp theo nên đến lượt Thái tử ca ca ban bố điều lệnh rồi!"

Ninh Giác tập trung suy nghĩ, sau đó lại bàn bạc chi tiết với mọi người, cuối cùng mới truyền lệnh:

"Từ Nguyên! Ngươi mang theo nhóm người Lý sư, Liễu sư tới sông Hoài chặn nước đồng thời thay đổi tuyến đường, sau đó tu sửa đường chính của kênh đào tiến về phía Bắc. Cô giao Thái tử lệnh cho ngươi, đừng để cô thất vọng..."

"Tuân lệnh!" Từ Nguyên lập tức lấy ra vẻ kính cần, sang sảng đáp.

Gia tộc của Từ Nguyên và Ngọc Tử Thanh vẫn luôn trung lập, mà Tân Thanh lại thuộc Thái tử đảng, chỉ có thân phận của Lí Kha hơi kỳ.

Có điều đây cũng không phải việc gì to tát. Bởi vì thân là Thái tử hắn cũng có không ít thân tín thay mặt hắn giám sát những người này.

"Tử Thanh, người mang theo Trần sư và Khương Trắc Viên đi xử lí hồ Hồng Trạch từ đó đi về phía Nam vừa phân khúc vừa rửa sạch đường sông. Sau khi hoàn thành, người lại tuần tra một lần nữa từ Nam tới Bắc. Chúng ta sẽ gặp lại tại đó!"

"Còn đoạn đường chính sông Ngọc Long, nơi này bị tắc nghẽn nghiêm trọng nhất, Ninh Tương Y, muội đi cùng ta."

Ninh Tương Y cười: "Tuân lệnh!" "Còn việc khai quật nhánh sông về phía đất liền.. Tân Thanh, Lý Kha, nhiệm vụ này giao cho hai người các ngươi!"

Hai người ríu rít thưa dạ.

Cứ như vậy, tuy rằng đoàn người bị tách ra nhưng trong lòng mỗi người chẳng có một chút thương cảm nào mà chỉ có quyết tâm muốn làm nên nghiệp lớn. Bọn họ vốn có xuất thân cao quý, dã tâm muốn kiến công lập nghiệp đã khắc sâu vào cốt tủy của mỗi người.

Tuy rằng bọn họ vẫn còn hơi sợ hãi nhưng nhiệm vụ được giao đã rõ ràng đơn giản như vậy rồi mà bọn họ lại không thể hoàn thành, vậy không bằng chạy về kinh thành tiếp tục cuộc sống ăn no chờ chết cho rồi.

Khi mọi chuyện được khua chiêng gõ mõ bắt đầu, cuộc sống của Ninh tương Y cũng trở nên phong phú hơn. Ban ngày nàng giúp đỡ công nông dân cùng nhau sửa kênh đào, không phải là kiểu vẫy tay chỉ đạo mà là cùng nhau đào đất. Tuy mỗi ngày đều bùn đất đầy mình lấm lem nhưng bù lại nàng có thể nhanh chóng hòa mình cùng với mọi người.

Mà những người dân quê này thấy Ninh Tương Y chỉ trạc tuổi con gái mình nhưng lại có kiến thức rộng rãi như vậy thì trong lòng vừa kính sợ vừa thấy thân cận, càng làm việc bán mạng hơn.

Có qua có lại, Ninh Tương Y cũng giúp bọn họ sửa sang lại không ít công cụ. Dù sao nàng cũng có kinh nghiệm ba kiếp làm người, cũng đã thấy nhiều, rất nhiều công cụ nông canh chỉ cần đưa tới chỗ nàng và nói rõ công dụng của chúng thì nàng đều có thể tìm ra phương pháp cải tiến, tạo phúc cho không ít hương thân, nhận lời khen ngợi dồn dập như thủy triều.

Còn Ninh Giác thì vì không hà khắc với công nhân, hơn nữa phân phối nhiệm vụ canh tác phù hợp với mỗi người. Mỗi ngày chỉ cần làm công nửa ngày, hơn nữa nếu có nhà nào nghèo khó quá thì còn cho phép nữ nhân trong nhà tới quân doanh giúp đỡ nấu cơm, cho nên toàn đội thi công bên bờ sông mỗi ngày đều hừng hực khí thế làm việc.

Tiếng hô hào của nam nhân, tiếng kêu của trâu ngựa cùng với tiếng dặn dò dịu dàng của phụ nữ đưa cơm tạo nên một bản hòa âm vui sướng, tích cực hướng về phía trước. Đám trẻ con nô đùa tung tăng chạy khắp nơi, bởi vì tò mò về Ninh Tương Y mà thường xuyên nhìn lén nàng.

Hôm nay Ninh Tương Y đang ở chỗ thợ mộc để điều chỉnh bánh xe. Nàng muốn làm ra loại bánh xe xoay tròn ba trăm sáu mươi độ thường dùng cho vali du lịch sau này, như vậy khi dân công vận chuyển cát đá sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mà một đám trẻ con đang tụ tập trốn sau thân cây nhìn về phía lều công tác, muốn chạy đến gần nhưng lại không có ai dám.

Ninh Tương Y thấy bọn nhóc này, tươi cười chạy tới: "Mấy đứa nhỏ này đứng ở đây làm gì?"

Nàng giả vờ thành Sơn Đại Vương cười gian xảo hỏi. Lúc rảnh rỗi Ninh Tương Y thường kể chuyện cho chúng nghe, tưởng rằng chúng muốn nghe chuyện nhưng không ngờ hôm nay lại tới truyền lời.

"Đại tỷ đại, có một vị công tử nhờ đệ truyền lời cho tỷ..." Đại tỷ đại là Ninh Tương Y bắt bọn họ gọi, mà đứa bé đang truyền lời là một đứa bé trai có ngoại hình rất sáng sủa thông minh.

"À? Nói cái gì?"

"Hắn nói, giờ Tý tối nay gặp nhau."

Ninh Tương Y sờ sờ cằm sau đó hai mắt trừng lớn: "Đại tỷ đại phải đi làm chuyện quan trọng! Chuyện này không thể nói cho người khác, biết không?"

Mấy củ cải nhỏ sôi nổi gật đầu. Ninh Tương Y cười lấy kẹo tiến đám nhóc này đi sau đó ngậm lấy một viên, vừa ngâm nga hát vừa đi về.

Trăng treo đầu mây.

Có một nam nhân đang đứng trên cao nhìn xuống toàn bộ công trường, mà lúc này công trường đã không còn một bóng công nhân nào, chỉ có đội tuần tra đi khắp nơi cùng với vô số cây đuốc chiếu sáng khắp vùng đất đá lồi lõm này.

"Sao hả, có phải là rất ngạc nhiên không?"

Không biết từ khi nào mà Ninh Tương Y đã đứng sau lưng hắn, Tiêu Uyên kinh ngạc nhìn nàng.

"Sao ngươi biết ta đang ở đây?"

Ninh Tương Y bước đến bên cạnh hắn, nhìn xuống dưới: "Bởi vì chỉ có ở vị trí này mới có thể nhìn tổng quát toàn cảnh."

Nàng nhìn cảnh vật ở dưới, thở dài nói: "Có đôi khi chúng ta xem chuyện vạn vật tự nhiên biến đổi là chuyện rất thần kì, nhưng bây giờ ngươi xem, nhìn con người có thể từng chút từng chút một mà thay đổi tự nhiên cũng rất rung động lòng người."

Thâm ý trong lời nói của nàng khiến Tiêu Uyên phải suy nghĩ sâu xa. Đột nhiên hắn như nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn nàng bằng đôi mắt quyến rũ.

"Vậy ngươi đoán thử xem hôm nay ta đến tìm người để làm gì?"

Ninh Tương Y cười đáp: "Hôm nay chúng ta đào đất hăng hái, còn các ngươi cũng đang âm thầm buôn lậu. Nếu đã có nước... vậy thì cần phải có thuyền, không phải sao?"

Tiêu Uyên thở dài lắc đầu: "Cũng may ngươi không phải là nam nhân... Nếu không..."

Ninh Tương Y nhướn mày cười: "Nếu không thì ngươi muốn lấy thân báo đáp?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.