Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 128: Chương 128: Luân lý đạo đức




Hắn tỏ ra đáng yêu vô cùng thẳng thắn!

Ninh Tương Y không nhịn được cười, khuôn mặt căng thẳng giãn ra, nửa ngày mới nhịn được, hừ lạnh một tiếng bảo vệ quyền uy hoàng tỷ, chu môi nói.

"Nếu có lần sau, tỷ thật sự không để ý đến đệ nữa!"

"Không có lần sau, đệ thề!”.

Thấy Ninh Úc nói chững chạc đàng hoàng, khuôn mặt khôi ngô cũng nghiêm túc căng thẳng, Ninh Tương Y không khỏi cười khúc khích, mặc dù trong mắt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng Ninh Úc thông minh không nhắc đến.

Hai người lại làm lành, vụ cãi nhau này thật sự là, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh...

Lúc Ninh Úc đi ra khỏi phòng Ninh Tương Y thì khẽ thở phào, hắn không biết vì sao vừa rồi hắn không kiềm chế được bản thân, đối mặt với hoàng tỷ như thế, rõ ràng hắn... luôn khống chế rất tốt, nhưng bây giờ lại có cảm giác mất khống chế, nhất là khi nhìn thấy hoàng tỷ ở bên người khác thì càng không kìm được...

Mà trễ vậy rồi, Ninh Úc không ngờ lão vương phi chưa ngủ, thấy hắn đi ra thì dựa vào cửa nhìn hắn.

Vì giấu giếm thân phận của Ninh Tương Y, bọn họ nói với bên ngoài rằng nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ của lão vương phi, cho nên ở sương phòng bên cạnh bà, Ninh Úc hơi sững sờ, cười nói.

"Tổ mẫu, muộn vậy rồi sao người chưa ngủ?”

Vương phi Lý Như thị cười miễn cưỡng, nhìn qua phòng Ninh Tương Y, cười nói.

"Người già rồi nên ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động bèn ra xem..."

Ninh Úc thấy bên cạnh bà ấy không có a hoàn nào, đương nhiên sẽ không bóc mẽ lời nói dối của bà ấy, mỉm cười nói: “Tổ mẫu có chuyện gì muốn nói với ta chăng?"

Vương phi do dự hồi lâu mới gật đầu: “Hôm nay trời đẹp, điện hạ

không ngại cùng già này đi dạo vườn mai sân sau chứ?" Ninh Úc nheo mắt quan sát bà ấy, mỉm cười: "Cho ta đi lấy ô tới a."

Vương phi gật đầu, nhìn bóng lưng Ninh Úc thong dong rời đi, thở dài xa xăm,

Ninh Úc sai người bảo vệ Ninh Tương Y xong mới cầm ô ra, hắn có trực giác không thể để Ninh Tương Y nghe thấy lời ngoại tổ mẫu muốn nói, cho nên cho người canh chừng.

Hai bà cháu bước đi lặng lẽ đến thẳng vườn mai, vương phi không nói gì, hoặc là bà ấy đang trầm tư xem nên nói thế nào.

Bà ấy nhìn đứa cháu đã sớm cao lớn hơn bà ấy bên cạnh, vừa sợ hãi thán phục vì sự xuất sắc của hắn, nếu con gái bà ấy trên trời có linh, thấy con trai ưu tú như thế không biết sẽ mừng đến mức nào.

Nhưng mặt khác lại lo lắng.

Bà đã sớm nghe nói, cháu trai do một tay công chúa nuôi lớn, nhưng dù sao công chúa cũng chưa từng làm mẹ, lại lớn lên cùng điện hạ, dù sao... vẫn có chỗ không chú ý đến được...

"Sau này điện hạ có dự định gì?” Bà mở miệng, hỏi một câu nghe như không liên quan.

Ninh Úc nghe vậy cười một tiếng: “Hồi kinh”

Vương phi nghe vậy hơi kinh ngạc: “Còn về đây nữa không?"

Ninh Úc lắc đầu: “Sợ là sẽ không trở về trong thời gian ngắn, ta lập được công, bây giờ lại còn sống trở về, trước đó vì hoàng tỷ bị thương mà chậm trễ, bây giờ tỷ ấy đã khỏe, chắc là ít ngày nữa sẽ hồi kinh."

Thật ra kế hoạch lúc đầu của Ninh Úc là hồi kinh phục mệnh rồi quay lại, thế nhưng Ninh Tương Y bị thương đã làm thay đổi suy nghĩ của hắn.

Vương phi ngẫm nghĩ, mặt nghiêm lại, để lộ nếp nhăn hai bên môi, chần chờ nói.

"Đã như vậy... chi bằng để công chúa ở lại Tây Châu đi?" Bà ấy vừa dứt lời, ánh mắt Ninh Úc nhìn qua khiến lời còn lại của bà ấy nghẹn trong cổ họng!

Ninh Úc thấy hình như mình đã dọa bà, lại nhoẻn miệng cười lần nữa, có điều nụ cười đầy kiên quyết.

"Ta ở đâu, nàng ấy ở đó.”

Lời của hắn khiến bà im lặng, đứng trong tuyết, nét mặt hơi nghiêm trọng.

"Qua mấy ngày nữa là mười ba đúng không?"

Ninh Úc gật đầu, hắn chỉ hận mình trưởng thành quá chậm.

Vương phi dừng một chút, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy điện hạ có biết, Đại Dục từ xưa đã dạy, nam tử mười ba cần tìm nữ tử nhà quan, mười lăm thì phải đại hôn không?"

Nụ cười trên mặt Ninh Úc cứng lại một thoáng, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt nghiêm trọng của vị ngoại tổ mẫu này, trong lòng run lên.

"Vậy cũng cần có mẫu phi mới được..” Ninh Úc cười khổ một tiếng: “Hơn nữa không phải ai cũng như thế, Thái tử... bây giờ hình như đã gần mười tám rồi đi."

Nghĩ đến hoàn cảnh lúng túng trước đó của Thái tử, vương phi lắc đầu: “Lúc trước Thái tử điện hạ bị chậm trễ, nhưng lần này, công lao tu sửa kênh đào đủ để Thái tử ngồi vững Đông cung, bây giờ, Hoàng hậu nương nương cũng được thả ra, chắc hẳn không bao lâu nữa, Thái tử sẽ đại hôn... Mà điện hạ ngài.”

Bà ấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói ra.

"Bây giờ, mẫu phi ngài mất sớm, cái thân già này của ta nhất định phải lo toan cho ngài, không biết điện hạ thích cô nương như nào?”

Thích cô nương như nào?

Ninh Úc lập tức nghĩ đến dáng vẻ hoạt bát của Ninh Tương Y, chậm rãi cười một tiếng.

"Không phiền tổ mẫu lao tâm khổ tứ, nam nhi chí ở bốn phương, bây giờ nền móng của ta chưa vững, không dám cầu hôn người khác”

Lời của hắn không chỉ không khiến vương phi vui mừng, ngược lại còn nhíu mày lại, nghiêm túc nói một câu.

"Chắc hẳn điện hạ đã đọc không ít sách, tầm mắt nhìn xa, không thèm để ý những chuyện tầm thường này, đáng tiếc, tầm mắt của ngoại tổ hạn hẹp, chỉ đọc luân lý Kinh Thi, tam cương ngũ thường và nữ giới cần thiết..." Bà ấy đã nói rất rõ ràng.

"Cho nên điện hạ cứ việc lập nghiệp, chuyện gia đình cứ để lão thân lo cho ngài đi...”

Đây là đã nhìn thấu hắn yêu Ninh Tương Y là vi phạm cương thường, vi phạm luân lý đạo đức cơ bản đúng không?

Ninh Úc nheo hai mắt lại, trong mắt lóe lên hơi lạnh còn lạnh hơn cả bông tuyết, vương phi bị hắn nhìn cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí hơi sợ hãi, nhưng vẫn kiên định đứng đó!

Vi phạm đạo đức à? Đáng tiếc làm sao bây giờ... Muộn rồi...

Ninh Úc cười khổ lắc đầu, mới thu lại khí thể lạnh lùng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, hẳn mặc đồ đen đứng trong tuyết trắng, bên người điểm xuyết hoa mai, rõ ràng là thiếu niên tuấn tú một mình một cõi.

Thấy hắn không nói gì, trong lòng vương phi căng thẳng, cũng không dám giục.

"Tổ mẫu có biết lúc ta vỡ lòng đọc sách gì không?"

Hồi lâu hắn mới mở miệng, vương phi nhíu mày, bà ấy không thật sự muốn thảo luận sách vở với hắn, suy ngẫm vẫn trả lời.

"Chắc là... Thiên tự văn? Tăng quảng hiền văn?"

Ninh Úc không khỏi bật cười, lắc đầu.

Hoàng tỷ của hắn chưa từng đọc những cái đó, không chỉ có không đọc, mà ngay cả nữ huấn, nữ giới, nữ luận ngữ, nàng cũng không hề đọc. Có điều nàng cũng có xem qua, có điều đều vứt một xó. Hắn nhìn về phía sau lưng vương phi, dường như có thể nhìn thấy cô gái hoạt bát đang ngủ say, khóe môi nở nụ cười lần nữa, vẻ lơ đăng dịu dàng giữa lông mày đủ hòa tan giá băng...

"Quyển sách đầu tiên ta độc là Chu Dịch, thâm ảo khó hiểu, nhưng hoàng tỷ không biết, còn giúp ta tìm một số sách mà nàng cho rằng hữu dụng để ta tự học, không biết chữ nào thì hỏi nàng, nàng không biết dạy trẻ con thế nào, về sau còn nói... Nhờ có ta thiên tư thông minh..."

Nói đến đây, hắn mỉm cười, nét mặt lạnh lùng lại tự dưng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào: “Về sau ta đọc không ít sách, có kinh lễ của Hàn Phi Tử, Chu Bễ Toán, vân vân..."

Hai mắt hắn đột nhiên nhìn thẳng vào vương phi, ánh mắt sắc bén đột nhiên xuất hiện đó khiến trái tim năm mươi mấy tuổi của bà ấy run lên!

"Cho nên, đến khi ta bắt đầu tiếp xúc với luân lý, xem cương thường thì đã mười một rồi, nhưng lúc đó.”

Hắn cười một tiếng như hoa mai nở bung.

"Nhưng lúc đó, đã muộn rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.