Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 508: Chương 508: Mãnh thú và bảo vật




Ninh Úc nhíu mày, hắn thật đúng là muốn khoác che lên cả người hoàng tỷ.

Tư Vô Nhan mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Ninh Tương Y, hắn đầu tiên là bắt mạch, phát hiện Ninh Tương Y không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là mất máu quá nhiều, trong lòng liền nhẹ nhõm thở ra, lại xem một chút vết thương của nàng, nhìn thì đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng hắn nghĩ đến Ninh Úc đứng một bên nhìn chằm chằm, hắn cau mày, hồi lâu liền nói.

“Nàng bị nội thương rất nặng! Khoảng thời gian này, chăm sóc nàng thật tốt, đối đãi cẩn thận, ngực nàng bị tụ máu, phải từ từ tan ra, cho nên đừng làm gì khiến nàng mệt nhọc.”

Ninh Úc vô thức nhíu mày, làm gì khiến nàng mệt nhọc? Lời này của Tư Vô Nhan là đang cố ý sao?

Nhưng việc liên quan đến Ninh Tương Y, Ninh Úc cũng đành tin.

“Vậy lúc nào nàng sẽ khỏe lại?”

Tư Vô Nhan nói dối không chớp mắt, “Cái máu tụ này tan ra có thể là mấy tháng, cũng có thể một năm, tóm lại, lần này nàng bị thương rất nặng, mặc dù có thể chính nàng cũng không phát hiện được, nhưng không cẩn thận, khi lớn tuổi một chút sẽ rất khó chịu!”

Ninh Úc biến sắc, hắn quyết định phải dẫn Hoàng tỷ đến chỗ đại phu khác xem xem!

Sau khi xem, Tư Vô Nhan bôi thuốc cho Ninh Tương Y, tất nhiên là dùng loại hảo hạng, đây còn là thánh dược của Ngọc Kỳ, lúc trước Ninh Tương Y vì một bình thuốc này, còn cố ý mài hắn thật lâu, nhưng cuối cùng, cũng chỉ là vì bôi vết thương cho Ninh Úc mà thôi.

Tư Vô Nhan đột nhiên thở dài, đột nhiên hiểu lý do Thượng Minh Hi không tranh giành, tất cả mọi người đều thích nàng, bởi vì nàng rất ưu tú, nhưng đã muộn, bên cạnh nàng sớm đã có người giữ khư khư, coi nàng như bảo vật ở trong tay, đáng hận là, bọn họ còn không phải là đối thủ của hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dưới ánh mắt lạnh lùng của Ninh Úc, Tư Vô Nhan cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là ở lại lâu một chút, dừng lại lâu nhất ở hai bàn chân của nàng.

Hai chân này… Là vì hắn mới biến thành bộ dạng này…

Tư Vô Nhan vừa thoa thuốc, vừa tự trách, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, trong biển lửa, là nàng tạo ra một luồng gió xoáy, một bên nhảy xuống, một bên cho hắn không gian thở, xung quanh đều là lửa, nhiệt độ nóng rực kia như muốn nướng chín người! Thế nhưng lúc này hắn hồi tưởng lại, vậy mà không hề sợ hãi, chỉ có yên tâm.

Dường như chỉ cần có nàng ở đó, dù có ở trong lửa, cũng sẽ an toàn, cảnh tượng trời đất bị nung đỏ này, hắn thích nhất màu đỏ! Còn nàng, bên trong màu đỏ kia là nổi bật nhất, sâu sắc nhất, ngọt ngào nhất và đau đớn nhất!

Tư Vô Nhan trong lòng phiền muộn, buồn cười hắn đã sống nhiều năm như vậy, bị Thái hậu dày vò, hắn căn bản không tin sẽ có nữ nhân nào đó, có thể lay động hắn.

Sau khi rời khỏi Ngọc Kỳ đi ra bên ngoài mấy năm, hắn đã làm nhiều chuyện xấu, châm chọc những đau khổ của thế gian, tình yêu nam nữ.

Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn rung động vì một nữ nhân, phải nói là, bốn năm trước nàng đã làm hắn lay động, là nàng, kéo hắn ra khỏi nhân tính vặn vẹo, chỉ cho hắn một con đường sáng.

Bốn năm sau cũng là nàng, cứu hắn ra từ bên trong nghịch cảnh, cũng đánh tan bóng tối nằm ở trong lòng hắn, cho hắn một tương lai hoàn toàn mới.

Nhưng nàng lại không thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy, phiền muộn trong lòng lại biến thành chua xót.

Ngón tay hắn sờ nhẹ lên vết thương chồng chất trên hai chân nàng, vết thương kia đang rướm máu dã man, nàng đã dùng đôi chân yếu ớt trắng nõn này, ôm hắn từ trong biển lửa từng bước một đi ra, dù cho da tróc thịt bong, dù cho mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi đao!

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn được đụng vào da thịt người hắn thích, nhưng cũng có thể là lần cuối cùng…

Ninh Úc một mực đứng một bên nhìn chăm chăm, kỳ thật hắn rất lo lắng!

Hắn luôn luôn có nhiều đối thủ như vậy, ai cũng muốn đến cướp Hoàng tử của hắn! Ngay cả ca ca luôn ra vẻ ngay thẳng của hắn, mắt lấm lét nhìn chằm chằm Hoàng tỷ!

Hắn chỉ có thể trở nên rất mạnh, vô cùng mạnh, mới có thể bảo vệ tốt bảo vật của hắn, nhưng cho dù hắn mạnh lên, vừa nghĩ tới những ánh mắt muốn thăm dò nàng, hắn vẫn không nhịn được sinh lòng tức giận, hận không thể đem những con mắt kia mà móc hết ra!

Hoàng tỷ, nàng bảy tuổi đã là người của hắn!

Thế nhưng khi nhìn thấy Ninh Tương Y an tỉnh ngủ ở bên cạnh hắn, tức giận trong lòng hắn lại dần dần tiêu tán.

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người lương thiện, là Hoàng tỷ, khiến hắn mạnh mẽ tự biến mình thành dáng vẻ kiềm chế hiện tại này, cho nên một khi nàng không ở bên cạnh hắn, hắn liền khó mà khống chế mình, nhưng một khi ở bên cạnh nàng, hắn lại có thể khôi phục lại bình tĩnh, dường như trên trời dưới đất, chỉ nhìn thấy nàng.

Nếu như nàng không thích bộ dạng hắn đằng đằng sát khí, muốn hắn bỏ đao kiếm xuống, chỉ nhất niệm muốn hắn luôn vui vẻ.

Tư Vô Nhan rốt cục cũng đi, không gian này hắn phải quá kiềm chế, sau khi đi tinh thần hắn vừa rung chuyển, cả người cũng rất mệt mỏi. Nhưng hắn không thể nghỉ ngơi, còn có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm, dù sao hắn đã hứa với nàng, hắn sẽ làm một vị Hoàng đế tốt.

Thấy Tư Vô Nhan rời đi, trong phòng mới dần dần ấm lên, Ninh Úc thật giống như thú dữ bảo vệ bảo vật của mình, tất cả người muốn tới gần bảo vật của hắn, đều là người xấu!

Sau khi người đó đi, hắn mới tỉnh táo lên được, cẩn thận từng li từng tí ôm Ninh Tương Y ngủ, thật giống như ôm bảo vật hiếm thấy.

Trên người Ninh Tương Y có loại hương ngọt ngào, lúc còn rất nhỏ hắn đã rất thích ngửi.

Cho nên lúc kia, hắn lưu manh cũng giỏi, giả bộ đáng thương cũng giỏi, chính là muốn được nằm trên giường Hoàng tỷ ngủ, sau đó ban đêm hắn ôm Hoàng tỷ, ngủ như vậy vừa lòng thỏa ý.

Đó cũng là ký ức tốt đẹp nhất của hắn, thế những ký ức tươi đẹp đến đâu, cũng không có hoàn hảo bằng hiện tại, Hoàng tỷ không phải người thân của hắn, Hoàng tỷ đã đáp ứng tình cảm của hắn, Hoàng tỷ… Cũng thích hắn.

Ôm nàng, đáy mắt Ninh Úc hạnh phúc phảng phất muốn tràn ra, hắn chờ đợi ngày Hoàng tỷ nói chuyện đó cho hắn biết, sau đó hắn sẽ dùng hành động thực tế với nàng giữa chúng ta cũng không có chướng ngại, nàng cũng không tìm được bất kỳ cái cớ gì nữa, để từ chối ta.

Thế nhưng ôm ôm, hắn đã cảm thấy có chút nóng rực, dù sao cũng không phải khi tuổi nhỏ không biết gì, mà lại hắn đang ở thời niên thiếu...Có không ít khát vọng, chỉ là hắn không dám, trước đây sợ lộ ra dục vọng như thế, sẽ khiến cho nàng chán ghét, nhưng bây giờ, hắn đã hết thời gian, gian khổ, cuối cùng cũng ôm được nàng!

Nàng không còn từ chối hắn, khi hắn còn nhẫn nại đã vô cùng đau khổ.

Hắn cũng không dám nghĩ đến những năm trước, hắn làm thế nào có thể nhẫn nhịn như vậy!

Ngay từ đầu, ngày qua ngày nhìn thấy nàng hắn đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng sau đó hắn rốt cục lại không thỏa mãn khi chỉ được nhìn thấy, trong lòng tràn đầy hi vọng có thể thoáng va chạm vào nàng… Có một chút tiếp xúc cơ thể đều khiến vui vẻ cả ngày, cho nên lúc hắn luyện võ luôn luôn nhờ nàng chỉ dạy, khi nàng luyện chữ không kiên nhẫn hắn sẽ ôm nàng, được cầm tay nàng luyện chữ... nhưng sau này lại dần dần không thỏa mãn, nhất là… Khi nhìn vào môi đỏ kia dừng lại thật lâu.

Nhiều đến mức như vậy cả ngày lẫn đêm! Hắn muốn có nàng nghĩ đến nàng tim đều đau, mặc dù sau khi bộc lộ tình cảm, hắn đối với nàng ngày một tấn công, đều sẽ bị nàng phản kháng đến vết thương chồng chất, nhưng sau mỗi một lần vết thương chồng chất, không phải là mỗi một lần đều được tới gần sao?

Điểm này, hắn may mắn hơn so với Ninh Giác rất nhiều, mỗi một lần hắn vết thương chồng chất, có thể đổi lấy được Hoàng tỷ tiếp nhận một chút xíu, nhưng Ninh Giác, Hoàng tỷ một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho hắn, Ninh Úc có đôi khi nghĩ, nếu như Hoàng tỷ đối xử với hắn, giống như đối xử với Ninh Giác như vậy, hắn sẽ như thế nào?

Hắn... Sẽ điên dại mất thôi…

Nhưng tình địch, không đáng để đồng cảm.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.