Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 137: Chương 137: Một nụ hôn là đủ




"Muốn đệ dẫn tỷ đi à, được thôi...”

Giọng của thiếu niên khàn khàn kỳ lạ, trầm thấp, như đang ma sát vào tại. . Ngôn Tình Sắc

Ninh Tương Y ngơ ngác nhìn hắn, lúc này đầu óc chuếnh choáng, nàng đành cố gắng duy trì tỉnh táo.

"Chỉ cần hoàng tỷ... Hôn đệ một cái là được.”

Ninh Tương Y cho rằng mình nghe lầm!

Nàng giật bắn mình, nhìn Ninh Úc với ánh mắt vô cùng kỳ lạ mà cảnh giác, những men say mê man vừa rồi đã biến mất sạch, nàng chỉ cảm thấy kinh hãi!

Thấy nàng đột nhiên tỉnh táo, Ninh Úc thở thật dài trong lòng Hắn chống một tay lên vách đá sau lưng Ninh Tương Y, cơ thể áp sát, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.

"Lúc trước khi đệ ngủ, hoàng tỷ cũng sẽ hôn trán của đệ, chúc đệ ngủ ngon... Bây giờ chỉ lớn hơn một chút thôi, tỷ đã không còn gần gũi với đệ nữa...”

Nét mặt hắn không hề thay đổi, song nỗi tủi thân thoang thoảng đó khiến người ta đau lòng.

Ninh Tương Y giật mình, suy nghĩ bay về mấy năm trước...

Nhớ lúc đó, nàng vừa mới bắt đầu nhận nuôi hắn, có đôi khi sẽ ngủ cùng hắn, phần lớn thời gian thì không, nhiều lần... nửa đêm khi Ninh Tương Y tỉnh lại nghe thấy tiếng đập cửa, kết quả mở cửa ra nhìn, Ninh Úc nhỏ bé ngồi nhìn trời ở cửa không biết bao lâu..

Mà chỉ cần nàng vừa mở cửa, khuôn mặt vốn đang khổ sở của hắn sẽ lập tức hiện lên sắc thái khi nhìn thấy nàng.

Khi nàng giận dữ hỏi hắn nguyên nhân, hồi lâu sau hắn mới nói... Nói sau khi hắn tỉnh giấc không nhìn thấy Ninh Tương Y sẽ cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, hắn sợ Ninh Tương Y sẽ biến thành tiên nữ bay mất, tất cả chỉ còn là giấc mơ.

Lời của hắn khiến Ninh Tương Y dở khóc dở cười, lại vô cùng tiếc thương, cho nên từ đó về sau, lần nào nàng cũng hoặc là ngủ cùng hắn, hoặc là chờ Ninh Úc ngủ thiếp rồi mới đi, đồng thời trước khi đi, nàng cũng sẽ hôn nhẹ lên trán Ninh Úc một cái, chúc hắn ngủ ngon...

Sau khi ra khỏi lãnh cung, nàng không làm vậy nữa, bởi vì nàng cho rằng Ninh Úc đã trưởng thành, lúc này mới nghĩ đến, dù lớn đến thế nào... Cũng chỉ mới mười ba tuổi thôi.

Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện này...

Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y dần thả lỏng cơ thể, nhoẻn miệng cười với Ninh Úc.

Ninh Úc như này, ở hiện đại chắc là "cuồng chị gái" rồi, nhưng vậy thì sao? Đây là đứa trẻ nàng nuôi lớn mà!

Cho nên nàng vươn tay với hắn, thân trên nghiêng về phía trước, ôm đầu hắn hôn nhẹ lên trán hắn một cái...

Nàng đột nhiên tới gần khiến Ninh Úc không khỏi nín thở, cảm nhận được nàng hôn nhẹ lên trán, sự thân mật này như đang nằm mơ vậy.

"Ngủ ngon... tiểu điện hạ của tỷ."

Giọng nói của nàng ngọt ngào như vắt ra nước, khi Ninh Úc còn chưa kịp phản ứng, một tay nàng cầm lấy áo ngủ chất tơ tự chế bên bờ, một tay đánh vào mặt nước nhảy lên!

Trong tiếng nước ào ào, chiếc váy dài màu đỏ thấp thoáng trong sương mù, mũi chân nàng xoay tròn, cả người nhẹ nhàng linh hoạt đứng trên bờ, cơ thể có lồi có lõm được tơ lụa mỏng bao lấy, cười tươi với hắn.

"Đã nói rồi đó, ngày mai, chờ đệ dẫn tỷ đi chơi!"

Nói xong nàng nhảy chân sáo đi vào phòng.

Váy dài bay bay theo bước chân nàng, lộ ra một đoạn chân trắng nõn. Ninh Úc sờ trán, trái tim đập bình bịch! Hồi lâu sau mới lắng lai...

Bao giờ thì... Hắn mới có thể ngủ trên một chiếc giường với hoàng tỷ như khi còn bé vậy? Hắn thật sự không kiềm chế nổi nữa rồi...

Hôm sau, bởi vì lỡ nhận lời Ninh Tương Y, cho nên dù không tình nguyện, Ninh Úc vẫn dẫn nàng theo.

Ninh Úc nhờ người dịch dung cho Ninh Tương Y, chỉ chốc lát sau, một người hầu da ngăm đen mũi nhỏ miệng nhỏ đã xuất hiện, điều duy nhất khiến Ninh Úc không hài lòng chính là cặp mắt lanh lợi của nàng hoàn toàn không phải thứ một người hầu sẽ có.

"Sau khi vào cung tỷ không được rời khỏi đệ, cũng không được ngẩng đầu quan sát người khác"

Ninh Úc nghiêm túc nói, Ninh Tương Y vội đáp ứng rất nhanh! Thấy nàng như vậy, Ninh Úc không khỏi thở dài bất đắc dĩ, thầm hận tối hôm qua mình không nên vì âu yếm mà nói ra câu như vậy

Xe ngựa đi vào cung, suốt hành trình Ninh Úc tận tâm chỉ bảo như thế nào, tạm thời không đề cập tới.

Hoàng cung vẫn là hoàng cung, không hề thay đổi, thậm chí Ninh Tương Y có chút hoài niệm, dù sao cũng đã ở đây hơn năm năm, cũng có cảm tỉnh.

Đại điện hoa lệ được địa long sưởi ấm áp như xuân, tiếng sáo trúc du dương vang lên sau rèm, không ít công nhân đi qua đi lại, nét mặt vui vẻ.

Ninh Úc là nhân vật chính của bữa tiệc lần này, chỗ ngồi ngay sau Thái tử, thấy càng lúc càng nhiều người, Ninh Tương Y vội cúi người hầu hạ.

Văn võ bá quan dần đầy đủ, bởi vì là tiệc mừng, nhưng nam nữ khác biệt, sẽ tổ chức hai nơi, một nơi là hoàng tử quan viên, một nơi là hậu phi nữ quyến nhà quan. Ninh Úc chỉ cần xuất hiện cho có ở nơi thứ hai là được.

"Thái tử đến.”

Theo tiếng thông truyền, Thái tử sải bước đi đến, nét mặt hắn hơi tiều tụy, song vẫn uy nghiêm, không ít quan viên đứng dậy chào, phải biết tiệc như này được miễn lễ, bởi vậy có thể thấy, Ninh Giác càng ngày càng được lòng người. Ninh Tương Y hơi kích động, hai tháng không gặp Thái tử, không biết vết thương của hắn đỡ chưa!

Ánh mắt Ninh Giác quét qua, liếc mắt đã thấy Ninh Úc, hắn ta vội vã đi về phía Ninh Úc, hai mắt lại một mực tuần tra sau lưng hắn. Hắn ta vẫn mong mỏi có thể nhìn thấy Ninh Tương Y, hắn ta thật sự quá nhớ nàng rồi!

Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Giác, trong mắt Ninh Úc lóe lên khí lạnh, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước hoàn toàn che kín Ninh Tương Y, không muốn để hắn ta nhìn thấy.

Nhưng vị trí của Ninh Giác ở ngay trên hắn, làm sao che được?

Ninh Giác đến gần, ánh mắt lập tức dán chặt vào người Ninh Tương Y, mặc dù ngoại hình khí chất hoàn toàn khác, nhưng Ninh Giác biết nàng là Ninh Tương Y! Là người hắn ta hằng nhung nhớ!

"Y Nhi..."

Miệng hắn vừa bật ra hai chữ này, ánh mắt cảnh cáo của Ninh Úc lập tức bắn tới, khiến hắn ta run lên! Trong lòng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện, bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo bọn họ, Ninh Giác chỉ cần hơi bất thường cũng có thể bại lộ.

Ninh Giác ép mình rời mắt đi không nhìn nàng nữa, vừa nghĩ tới nàng đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ cách xa mấy bước, Ninh Giác đã cảm thấy cả trái tim đang nhảy cẫng. Hắn không chờ nổi nữa rồi, chỉ mong buổi tiệc này mau chóng kết thúc!

"Bệ hạ giá lâm..."

Hoàng để vừa đến, tất cả mọi người đứng dậy, rất nhanh, Hoàng để đã bước vào, áo bào màu vàng sáng làm nổi bật lên sự uy nghiêm chói mắt của ông ta. Có điều Ninh Tương Y tinh mắt phát hiện tóc bạc hai bên tóc mai ông ta, trong lòng đau nhói.

Hai tháng trước, ông ta còn chưa có tóc trắng, tóc trắng này là vì nàng đúng không?

Thấy mọi người đông đủ, Ninh Kham nhìn qua, cười lớn một tiếng!

"Bữa tiệc hôm nay là ăn mừng con ta lập được kỳ công! Chỉ nói chuyện trăng gió, không nói chính sự, lên nhạc đi!”

Thường Thịnh lập tức cười đi lên một bước nói,

"Bệ hạ có chi, lên nhạc... mở tiệc..."

Chất giọng kéo dài bay ra ngoài điện, theo tiếng nhạc, nhóm vũ nương thi nhau bước vào, cung nhân thì dâng món ngon lên, đại điện trở nên náo nhiệt!

Mà Ninh Giác vẫn không khỏi nhìn về phía Ninh Tương Y lần nữa, như có ngàn lời muốn nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.