Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 68: Chương 68: Nam nhân kia yêu nàng




Khi nãy nàng đi lên khế ngửi là vì nhìn thấy dấu vết này trên cổ hắn, quả nhiên là có, như vậy thân phận của hắn ta vô cùng rõ ràng.

Nhị hoàng tử Tiêu Uyên nước Ngọc Hành.

Một vị hoàng tử do ca cơ sinh ra, không được chào đón, lại một lòng trung thành VÌ nước.

Thật ra Ninh Tương Y rất ít khi nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng nếu muốn hỏi, kiếp trước nàng có lỗi với ai nhất? Ninh Tương Y cười nhạt một tiếng.

Cả kiếp trước, nàng có lỗi với rất nhiều người, bởi vì nàng phụng mệnh nam chinh bắc chiến, giết vô số người, dân đến rất nhiều gia đình vô tội vợ con ly tán, là đao phủ ai ai cũng muốn tiêu diệt.

Nhưng nếu nói có lỗi nhất, thì chỉ có một.

Một người… Nghe nói rất yêu nàng.

Nhưng người đó, không phải Kinh Vân như hoa như ngọc, mà là Tiêu Uyên mặt xấu như quỷ.

Trong một buổi cung yến, hắn ta vừa gặp đã bất ngờ mến nàng, mấy năm sau liên tục chinh chiến, khiến phần nghiệt duyên này sâu sắc hơn.

Đúng vậy, Ninh Tương Y cho rằng, nàng là nghiệt duyên của Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên là tướng tài xuất chúng nhất của nước Ngọc Hành, cũng là hoàng tử yêu dân như con nhất, nhưng hắn ta năm lần bảy lượt âm thầm giúp đỡ mình, cũng nhiều lần mạo hiểm vì mình, mà cuối cùng, khi nàng thân bất do kỷ, dẫn theo đại quân đến Ngọc Hành, là người nam nhân này không muốn nàng khó xư, tự mình mở biên giới Ngọc Hành ra trên chiến trường hai quân giáp nhau.

Cho nên, ở kiếp trước, Tiêu Uyên vì nàng mà bị bêu danh, bị lăng trì xử tử! Cuối cùng thi thể của hắn bị Ngọc Hành đế cho chó ăn, lúc nàng đánh chiếm vương đô Ngọc Hành cũng không tìm được tro cốt của hắn.

Cho nên kiếp trước, rất nhiều lần khi giết người, nàng đều nghĩ nếu không gặp được Ninh Giác, nếu gặp được Tiêu Uyên sớm hơn một chút, có nam nhân toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng này, nàng chắc chắn sẽ không phải đau khổ.

Đáng tiếc, không phải vậy.

Mà lần này, nàng vốn không nhận ra đối phương, là hắn ta muốn hợp tác, nàng mới bắt đầu hoài nghi.

Tiêu Uyên vốn là một người thông minh còn có tầm nhìn xa, ở kiếp trước nếu không phải hoàng thất Ngọc Hành hãm hại mẫu thân hắn, buộc hắn tự phá khuôn mặt, phế võ công, với sự trung thành của hắn, Ngọc Hành đã không có kết cục như vậy.

Quả nhiên, nàng vẫn thấy vết bớt hoa trên cổ đối phương, lần đầu tiên gặp nhau, nàng còn cười nói, đây là dấu hôn.

Mà đối phương thì lạnh lùng cứng cỏi nói với nàng, nếu có người nhìn thấy mặt hắn ta, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ hôn hắn.

Ninh Tương Y không tin, nói nàng tuyệt đối không sợ, Tiêu Uyên đi sức e ngại địa vị tôn quý của nàng, chậm rãi cởi mặt nạ.

Đó là một khuôn mặt bị rạch chỉ chít, có thể khiến trẻ con im thin thít, đáng sợ như Diêm La, mà lúc ấy Tiêu Uyên đứng dưới cây mai đỏ, lẳng lặng nhìn qua, giọng nói lạnh lùng đáng sợ, lại mang đầy chết chóc và bỉ ai.

Hắn sờ lên mặt mình, đáng sợ không? Lúc ấy nàng nói thế nào? Ninh Tương Y hồi tưởng lại lúc đó, trong lòng không kìm được dâng lên nỗi chua xót, lúc ấy nàng nói…

Nếu mặt ngươi lành lặn, chắc chắn sẽ là mỹ nhân khuynh thế.

Quả nhiên hắn là mỹ nhân khuynh thết Tiêu Uyên được thả lỏng ngực, dễ chịu hơn rất nhiều, thấy Ninh Tương Y mãi không trả lời, hắn ta ngẩng đầu, lại thấy đối phương nhìn hắn với vẻ mặt rất phức tạp… Giống như tự oán, như buồn như Vui.

Tiêu Uyên sững sờ, không hiểu tại sao, dường như hắn ta cảm giác được đối phương đau lòng cho hắn…

Ảo giác chăng? Trên tình báo có nói, tiểu công chúa này không lợi không làm, vô cùng khó chơi! “Cô sao vậy?” Hắn ta nhíu mày, song gương mặt đó vô cùng động lòng người, động tác tùy ý cũng khiến người ta ngỡ ngàng, hắn thật sự rất đẹp, dù sao năm đó mẹ của hắn ta mới là mỹ nhân tuyệt sắc nổi tiếng Ngọc Hành.

Ninh Tương Y lấy lại tinh thần, bật cười, nàng vẫn cười hì hì nhìn đối phương, nhưng Tiêu Uyên lại cảm giác hình như đối phương đang đau thương.

“Ta cảm thấy việc hợp tác của chúng ta cần thay đổi một chút.” Lời của nàng khiến Tiêu Uyên lập tức cảnh giác, nàng muốn lên giá à? “… Thay đổi thế nào?” Ninh Tương Y nhìn hắn, ánh mắt rất sâu, mang theo hàm nghĩa hắn ta không hiểu.

“Chuyện đào sông ngầm, ta không cần ngươi bỏ tiền.”

“Vì sao?!” Tiêu Uyên sốt ruột, nàng không đồng ý nữa à? Ninh Tương Y lại lắc đầu,

“Việc hợp tác của chúng ta có thể tiếp tục, nhưng ta không cần ngươi bỏ vốn, nên biết, ta có tiền hơn ngươi nhiều… Mà lại… Vì làm dịu áp lực của Trường Giang, ý của ta chính là muốn đào nhiều nhánh sông kéo dài đến đất liền, tự có Hoàng đế bỏ tiền ra, không cần ngươi quan tâm.” Cho nên số tiền đó của ngươi hãy dùng để lo liệu xung quanh, dùng để bảo vệ mình đi.

Tiêu Uyên nhíu mày lại, đôi mày hắn dài mảnh, nhíu một cái chẳng khác nào Tây Tử ôm tim, khiến người ta thương yêu.

Dưới gầm trời này không có bữa cơm miễn phí, Tiêu Uyên thực sự không đoán được Ninh Tương Y có ý gì.

“Vì sao không cần? Đây chính là chuyện tốt tự dưng tới mà.”

Ninh Tương Y lạnh nhạt nói: “Ta sợ ngươi không đủ tiền thôi, dù sao ngươi cần đào đường sông ngầm ở Ngọc Hành, chắc chắn chỉ phí không ít, tốn thời gian dài, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, dù sao sau này còn hợp tác lâu dài mà.”

“Cô tin ta vậy sao?” Hắn ta cau mày, nghi hoặc mở miệng: “Cô nên biết đào sông ngầm, người Ngọc Hành ta muốn lẻn vào rất đơn giản, cô không sợ à?”

“Không sợ.”

Ninh Tương Y mỉm cười: “Ngươi tiện đến, ta không tiện ra sao? Đến lúc đó dựa vào bản lĩnh cả thôi, vả lại…

Nàng híp mắt, ung dung nói: “Vả lại, chờ xây kênh đào xong, trong tay ta tự nhiên sẽ có binh mã trông coi, ngươi không vào được, lại nói nhiều nhánh sông như vậy, không có khả năng ta chỉ làm ăn với ngươi.”

Ánh mắt nàng nhìn về phía nơi khác, trong mắt như đã hiện lên đường sông xuyên núi bốn phương.

Non nước hùng tráng như thế, mậu dịch qua lại chặt chẽ và đủ mọi của cải khiến người ta hướng đến cuộc sống mới.

Cho nên nàng cười khẽ, bá đạo mà thở dài nói một câu.

“Ta tin lén qua sống chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, ta sẽ để cho bốn nước thông thương, mở cửa biên giới, mậu dịch tám hướng!” Đây không phải suy nghĩ viển vông, nàng nhất định có thể làm được! Lời của nàng khiến Tiêu Uyên hoảng hốt, dã tâm và quyết tâm trong đó khiến trái tim Tiêu Uyên run lên theo! Hắn đột nhiên cảm thấy, có phải tầm nhìn của hắn quá nhỏ hẹp hay không.

Hắn vất vả luồn cúi chỉ là chuyện của một nước, mà cô gái trước mắt, nàng không chỉ phát triển bản thân, còn phát triển quốc gia, thậm chí nàng còn muốn cho quốc gia khác cùng phát triển! Tinh thần tối cao không biết sợ này, hoàn toàn không phải điều hắn có thể với tới bây giờ.

Không… mà là không ai có thể đạt được, rốt cuộc Triêu Dương công chúa này lớn lên thế nào, vì sao lại có dã tâm đến vậy… và suy nghĩ khiến người ta run sợ như thế? Lúc này, Ninh Tương Y lại cười nhìn hắn, vươn tay ra với hắn, trong mắt là nỗi chờ mong khao khát.

“Ta biết ngươi là ai, ta cũng biết tài hoa, nhãn quan, tình cảnh và mọi thứ của ngươi, nhưng tất cả không quan trọng.

Ta chỉ hỏi ngươi, có muốn hợp tác với ta không?” Nàng nói “ta”, giống như nói cho hắn tất cả vì nàng mà ra, chân thành thể hiện thành ý.

Tiêu Uyên vẫn chưa tỉnh táo lại từ lời nàng nói trước đó, đã thấy bàn tay chìa ra trước mắt, hắn hơi sững sờ, nhưng nghĩ đến mẫu thân còn đang chịu khổ ở lãnh cung, hắn căn chặt răng, không e ngại điều gì nữa.

“Hợp tác!” Nét mặt Ninh Tương Y thoắt chốc trở nên hiền hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.