Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 227: Chương 227: Nàng ở đâu




Nói đến đây, Thường Hỉ không khỏi vừa cười vừa nói, “Thì ra trong lòng bệ hạ, vẫn có công chúa.”

Ninh Kham trực tiếp nhấc chân đạp hắn một cước, “Lá gan của ngươiờ càng ngày càng lớn! Lời này mà cũng dám nói ra! Vả miệng!”

Thường Hỉ vội vàng ở trên mặt vỗ nhẹ hai cái, “Cái miệng hư hỏng của nô tài, bệ hạ bớt giận, xin đừng chấp nhặt cùng nô tài!”

Ninh Kham trừng mắt nhìn hắn một cái, nhíu mày, thật lâu sau, thở dài một tiếng.

“Nha đầu kia thật đúng không chịu ngồi yên, đem Ngọc Hành quậy cho long trời lở đất, hoàng đế Ngọc Hành bệnh liệt giường, xem ra chính quyền này.. bị nó náo loạn, sắp phải thay đổi rồi.”

Thường Hỉ bất giác nhớ lại tiểu nha đầu lúc nhỏ luôn muốn cướp phất trần của hắn ta, xinh xắn hoạt bát, nhoáng một cái, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nha đầu kia giờ cũng đã mười bảy rồi.

Hoàng đế cùng hắn ta có suy nghĩ giống nhau, “Nghĩ lại, thì Y nhi, cũng mười bảy rồi?”

Hắn nheo mắt, cười nói, “Đã là một đại cô nương mười bảy tuổi rồi, đáng tiếc, không có ai quản thúc nhắc nhở, chắc cũng quên luôn bản thân là một cô nương, đến tuổi lấy chồng rồi.”

Rõ ràng là quở trách, nhưng mỗi lần nhắc đến nàng, lại là nhớ nhung sâu đậm.

“Cũng không biết bộ dáng lúc trưởng thành trông như nào.”

Thường Hỉ cười cười, “Công chúa từ nhỏ đã giống Tuyết Phi nương nương, lớn lên đương nhiên cũng sẽ là một mỹ nhân khuynh thành.”

Hắn vỗ mông ngựa* dễ chịu, khiến ai Ninh Kham rất hưởng thụ, nhưng nghĩ đến tình cảnh của nàng hiện tại cùng sự xáo trộn mấy năm nay, lại không khỏi thở dài.

(vỗ mông ngựa: lời nói, cử chỉ, hành động của những kẻ nịnh hót, tâng bốc).

“Ngươi nói xem.. Đều là con của trẫm, tại sao lại có sự khác biệt lớn” như vậy?”

Thường Hỉ biết, bệ hạ đang nhớ công chúa, nhưng đồng thời cũng buồn khổ vì bốn vị hoàng tử đã ra đi kia, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lại thêm mấy năm nay, tranh đấu giữa các hoàng tử lại càng rõ ràng, cho nên nụ cười của hoàng đế so với trước kia cũng ít đi nhiều.

“Điện hạ, ngài đừng thương tâm nữa, ngài vẫn còn rất nhiều con, bọn họ đều rất hiếu kính với ngài.”

Về chuyện này, chỉ có thể nói, cuộc chiến hậu cung, triều đình, làm gì có cuộc chiến nào mà không khốc liệt? Người chết, chỉ có thể nói là tài nghệ không đủ, không có phúc phận. Ở Nhưng người sống, vẫn phải tiếp tục hướng về tương lai tươi đẹp phía trước.

Ninh Kham đột nhiên cười, “Nếu nha đầu kia giờ này ở bên trẫm, không chỉ sẽ an ủi trẫm, sợ rằng sẽ còn làu bàu không dứt…Sẽ nói ai bảo người sinh nhiều con như vậy, hối hận rồi sao.”

Ninh Kham bắt chước ngữ khí nói về chuyện của Ninh Tương Y, đột nhiên nét mặt có chút chua xót.

“Thế nhưng, nó bây giờ, đang ở đâu?”

Giữa cha con nào có hận thù qua đêm*, cho dù trong lòng hắn vẫn rất tức giận, cho dù nàng không phải con đẻ của hắn, thế nhưng tình cảm của hắn dành cho nàng, không hề thua kém bất kì người con đẻ nào. Nàng hoạt bát đáng yêu, người khác sao lại có thể không thích cho được, làm gì có ai có thể chán ghét nàng được? Sao có thể cơ chứ?

(hận thù qua đêm: nghĩa là chuyện cãi vã từ ngày đến đêm, sang đến tận hôm sau vẫn chưa được giải quyết, ân oán kéo dài từ ngày này nên sang ngày khác).

Ninh Tương Y sờ sờ lỗ tai. Nàng còn chưa trở về, đã có người nhớ nhung nàng rồi sao?

Nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn cánh cổng thành cao lớn, chậc một tiếng, tận sâu trong đáy lòng không khỏi có chút hoài niệm.

Thì ra, nàng đã sớm coi Đại Dục là quê hương của mình.

Chỉ tiếc rằng nàng không thể cứ thế này mà ngang nhiên đi vào được. Đại Dục có quá nhiều người biết nàng, ai biết trong số đó có kẻ nào tinh thông thuật dịch dung không?

Cho dù nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng không muốn gặp phiền phức, tránh được liền tránh thôi.

Dù sao, nàng mới làm một trận náo loạn Ngọc Hành, động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ có không ít người nắm bắt được tin tức, đang ẩn nấp. quanh cổng thành điều tra cũng nên.

Làm không tốt thì vừa mới bước qua cánh cổng, để lộ ra dù chỉ là một chút sơ hở, thì ngay lập tức sẽ có vô số người nghe tin lập tức hành động. Đến lúc đó, đừng nói là tiến cung, nàng chỉ sợ ngay cả trung tâm thành thị cũng vào không nổi.

Thật là người sợ nổi danh heo sợ mập mà. Khoan, ví von kiểu gì thế? Mà nàng cũng không thể trở lại như thế này được, sự việc thuốc nổ lúc trước cũng chưa được giải quyết hoàn toàn.

Cũng may mấy năm nay nàng bôn ba làm không ít việc, trong lòng ngược lại nắm chắc phần thắng, hiện tại chỉ thiếu một kế sách vẹn toàn, để hoàng để có thể công nhận nàng, cộng thêm, phải không thể cho những người khác Có cơ hội ngáng đường, về điểm này, thật đúng là đau đầu..

Cho nên Ninh Tương Y đứng trước cổng thành đi đi lại lại mấy vòng, nhưng đến cùng cũng không có tiến vào.

Lại qua mấy ngày, mặt trời lên cao.

Bên trong Tề Vương phủ, Ninh Úc đột nhiên có cảm giác khác lạ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bây giờ các hiệu cầm đồ ven sông đã bị dỡ bỏ, chỉ còn thiếu mỗi bước cải biến thành Ngân trang. Địa hình gần kênh đào thuận lợi, không khó để hình dung lợi nhuận có bao nhiêu là béo bở! Không phải sao? Không ít người muốn hợp tác cùng chúng ta, nguyện ý dâng bạc đến tận cửa, không nhận thì hơi phí, vương gia ngài thấy thế nào?”

Bạch Sinh cười cười, hắn ta nói xong mà thấy Ninh Úc thất thần, hơi kinh ngạc, “Vương gia?”.

Một tiếng gọi này của hắn ta khiến Bánh mắt của Ninh Úc quét qua, hắn ta như bị điện giật, lập tức run lên, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

“Vương gia…cái này…Có gì không ổn sao?”

Ninh Úc không để ý đến điều này, chỉ hỏi, “Hợp tác với bên phía Ngọc Hành như nào rồi?”

Ninh Úc nghĩ đến khả năng nếu có thể phát triển nhanh chóng, hợp tác cùng với Kim Ngọc Ngân Trang của Ngọc Hành, tiến hành lưu thông ngân phiếu, hai nước liên hợp, tuyệt đối sẽ trở thành một sự kiện vĩ đại, không chỉ người đầu tư sẽ thu được lợi nhuận lợi, đối với bản thân hắn, cũng có chỗ tốt.

Bạch Sinh có chút kì quái nhìn hắn, “Vương gia, không phải mấy ngày trước ngài đã xem mật báo từ Ngọc Hành sao? Nước bọn hắn thời gian gần đây phát sinh biến cố lớn, Nhi hoàng tử Ngọc Hành bị trọng thương cần tịnh dưỡng, chuyện này e rằng Còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa.”

Vì sao hôm nay vương gia lại liên tục thất thần như vậy? Đối với một vị vương gia nỗ lực cần cù quả thực là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Ninh Úc cũng nhận ra bản thân hình hôm nay có chút khác lạ. Đúng vậy, hắn đã sớm nhận được tin Ngọc Hành xảy ra chuyện, Ngọc Hành lật tung cả đất nước để tìm một người, quãng thời gian đó, hắn sớm chút nữa cũng đi Ngọc Hành.

Người bọn họ muốn tìm, chính là hoàng tỷ.

Nhưng cuối cùng Ngọc Hành vẫn không có tìm được nàng. Như vậy nàng hiện tại, sẽ đi đâu?

Vừa nghĩ tới chuyện Ninh Tương Y không thể trở về Đại Dục, Có khả năng sẽ đi đến một đất nước xa hơn, Lâu Diệp hoặc Ngọc Kỳ, hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút buồn bực, hận không thể đi đem người trói về!

Hắn day day mi tâm, chẳng biết tại sao, trong lòng lại gợn sóng không yên.

“Hôm nay trong kinh thành có phát sinh vấn đề gì không?”

“Vấn đề?” Bạch Sinh ngẫm nghĩ, “Bấm vương gia, hôm nay không có truyền đến tin tức gì hết.”

“Vậy sao?” Ninh Úc lại một lần nữa quét mắt về phía bên ngoài cửa sổ. “Vậy tại sao ta lại cảm thấy bồn chồn không yên?”

Bạch Sinh cười cười, “Chắc là gần an đây vương gia quá mệt mỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Ninh Úc không đáp lại lời hắn, dường như lại có chút thất thần.

Bạch Sinh không nói thêm gì nữa, đứng yên ở một bên chờ đợi. Nhờ phước của công chúa, bởi vì hắn là người mà công chúa phái đến bên cạnh vương gia, cho nên vương gia mấy năm nay luôn trọng dụng hắn, có thể gặp vương gia nhiều hơn. Hắn cũng được coi là một trong số ít mưu thần của vương gia.

Trước mặt hầu hết mọi người, vương gia một thân khí thế bức người, xe không cần mở miệng, cũng có thể làm cho người khác câm như hến. Nhưng bọn họ lại thấy, vương gia ngoại trừ tính cách lạnh lùng, thì rất dễ chung sống.

Nhìn bộ dáng của vương gia, chỉ sợ, là đang nhớ công chúa..

Một chữ “tình” này, có thể đốc thúc khiến con người ta có động lực tiến lên, không phải là rất thoải mái dễ chịu sao?

Đang lúc suy nghĩ có nên yên lặng rời đi hay không thì đột nhiên có người vội vã xông vào, nhấn mạnh, là xông vào!

Bạch Sinh sợ hãi, tên này không muốn sống nữa rồi hay sao?

Tiểu Thất thật sự là bởi vì không thể kìm nén được vui mừng, hoàn toàn. không quan tâm mấy điều này.

“Vương gia, ngoài thành truyền đến một tiếng nổ, hình như, công chúa trở lại rồi!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.