Sau khi nhận được tin tức, Ninh Úc lập rời khỏi đó ngay!
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua ánh mắt thấp thoáng lo lắng của
hoàng hậu, cười lạnh lùng một cái, bọn họ nhiều người đợi ở đây như vậy mà Ninh Giác lại tới nhà hắn? Thật thú vị!
Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng dậy nói với hoàng hậu có việc phải đi trước thì có một giọng nói từ xa truyền tới:
"Thái tử đến..."
Nhanh như vậy ngược lại khiến cho Ninh Úc hơi ngạc nhiên... Hắn nghĩ một lúc rồi ngồi xuống. Còn đám gia quyến nữ đã ngồi kín chỗ đợi đến phát lo thì lũ lượt nghiêng đầu nhìn lại. Một lúc sau, chỉ thấy một bóng người màu xanh nhạt loạng choạng đi tới, hắn đi rất vội, nhưng tóc bay toán loạn, bộ dạng say xỉn.
"Giác Nhi!"
Hoàng hậu giật mình thốt lên, từ trên ghế phượng vội vàng đi xuống.
Không còn nguyên nhân nào khác, bà ta chưa từng thấy Ninh Gic suy sụp như lúc này!
Mái tóc đen nhánh của hắn vắt trên đầu vai, hai mắt mê man, khóe miệng mang theo nụ cười châm biếm, hắn vốn là một người ôn hòa, thận trọng. Vậy mà lúc này đây trông lại tự do phóng khoáng như vậy, trong sự chán chường ấy, lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Nhưng mà hắn không hề vui, mặc dù hắn không khóc nhưng vẻ đau thương thống khổ đó lại dày đặc như có thể thấy được.
“Ưm... Mẫu hậu?”
Ninh Giác giơ bình rượu lên nheo mắt nhìn, cố gắng nhìn rõ người đang đi tới, trên khuôn mặt trắng như ngọc kia hoàn toàn là vẻ mặt của người say rượu, hai mắt ngấn nước, cười lên một cái xinh đẹp rung động lòng người.
"Mẫu hậu... Người đang tuyển phi tử cho con sao?”
Hắn nói một câu khiến cho không ít quý nữ đang ở đây phải đỏ mặt...
Vốn dĩ họ nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Giác thì đều rất kinh ngạc, có chút không đồng ý, nhưng người đẹp chính là người đẹp, nhìn qua dáng vẻ say rượu của hắn còn có sức sống, lay động lòng người hơn so với bộ dạng ôn hòa mà xa cách ngày thường, khiến cho kẻ khác phải nhìn không chớp mắt.
Trong lòng các quý nữ có chút rạo rực... Bây giờ thái tử nắm vững Đông cung, chỉ cần không có sai phạm thì thêm mấy năm nữa là không ai có thể lay chuyển địa vị của hắn, cho nên gả cho hắn, chính là bước một chân lên ngôi vị hoàng hậu!
Bởi vậy lời của Ninh Giác khiến cho các nàng ai nấy đều đỏ mặt xấu hổ, đồng thời ưỡn ngực thẳng lưng, phô bày ra mặt đẹp nhất của mình.
Tiếc là, bây giờ Ninh Giác chẳng nhìn được cái gì, chẳng nghe được điều gì, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một việc, chỉ có một câu...
Chính là Ninh Tương Y chúc hắn sớm sinh quý tử... Ha ha ha, sớm sinh quý tử!
Hoàng hậu ngẩn người, vội nói: “"Đừng làm loạn nữa, mau ngồi xuống đi!" Nói xong, liền gọi người tới đỡ.
Yến tiệc được tổ chức bên trong đại điện, nhóm quý nữ ngồi bên trái, còn nhóm hoàng tử cùng một vài con cháu nhà quyền quý ngồi bên phải, chỗ ngồi của Ninh Giác đương nhiên là ở vị trí cao nhất bên phải, hoàn toàn không cần dẫn đường.
Ninh Giác ngửa đầu uống ực một hớp rượu, liếc mắt thấy chỗ của mình ở cạnh Ninh Úc, cười lạnh lùng.
Không chờ người tới đỡ, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ ngồi dành cho nam, Ninh Úc dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn không đi tới chỗ ngồi của mình mà nằm sấp lên bàn trà của mình, ngửa đầu uống thêm một hớp rượu, sau đó ghé đến rất gần, thấp giọng nói với Ninh Úc:
“Ngươi biết không?.. Ta thất bại rồi!"
Lời của hắn khiến cho con ngươi Ninh Úc co lại, hai mắt nheo lại, che giấu nội tâm rối loạn! Thất bại rồi? Hắn thổ lộ với hoàng tỷ rồi sao?!
Nhưng Ninh Giác hoàn toàn không cảm nhận được sự chấn động của hắn, dưới làn tóc đen, đôi mắt hắn vô cùng ảm đạm, nhìn Ninh Úc rồi cười một tiếng, dường như đang cười nhạo hắn.
"Nàng ấy nói... Không chấp nhận việc làm trái luân thường đạo lý, ta không được... Ngươi cũng không được! Ha ha ha ha.”
"Giác Nhi!"
Hoàng hậu có chút nôn nóng, vội vàng tiến lên mấy bước, gọi một tiếng, đồng thời ra hiệu cho cung nhân bên cạnh nhanh chóng tới đỡ hắn để tránh hắn lại gây thêm chuyện.
Ninh Giác bị bà ta gọi một tiếng thì dường như đã lấy lại tinh thần, hắn hoang mang quay đầu lại, đẩy cung nhân ra, đi thêm vài bước, đứng ở giữa đại sảnh.
Đại điện trang hoàng lộng lấy làm nổi bật lên hắn đang mặc y phục xanh nhạt giống như một tiên nhân, chỉ là sâu trong đáy mắt có nét buồn sầu, cố chấp, không ai có thể tìm ra.
"Giác Nhi... Con say rồi!”
Hoàng hậu đau lòng nhức óc lắc đầu, đột nhiên có chút hối hận khi để hắn đi tìm Ninh Tương Y.
Bộ dáng của hắn hôm nay cũng không thể nào tuyển phi được, Hoàng hậu thở dài.
"Thôi, người đâu, thái tử say rượu, đưa ngài về thiên điện nghỉ ngơi.”
Ninh Giác nghe vậy liền vung tay. Cũng không cười, đứng bất động, đứng sững giữa đại điện, đột nhiên. Cảm giác mơ màng trong mắt hắn dần rút đi, chỉ còn lại lạnh lùng và đau khổ.
"Con đâu có say... Những người này... Mẫu hậu muốn con lấy ai?”
Hắn đảo mắt một vòng, giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang khắp đại điện.
Ai cũng được, dù sao cũng không phải nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm! Tất cả người trong đại điện đều im lặng, như thể đã kinh ngạc tới ngây người, đủ loại ánh mắt nhìn lên người Ninh Giác, Thái tử hôm nay rốt cuộc bị sao vậy, sao lại thay đổi tính tình thất thường, lạ lùng đây?
Không thấy ai trả lời, mặt hắn tái nhợt, cười một tiếng:
"Hay là, ai muốn được gả cho ta?”
Hoàng hậu sững người tại chỗ, nửa ngày sau mới thốt ra câu: "Hoang đường!”
Nhưng bà ta vẫn không nói lời nào, lúc này, một cô gái đột nhiên đứng dậy!
Nàng ta bước ra mấy bước, cúi đầu, lấy túi thơm mang theo bên mình xuống, khẽ nói:
"Thần nữ Diệp Thị, tham kiến thái tử!"
Nói xong, cẩn thận giơ túi thơm lên, hai gò má đỏ ứng, nhưng giọng lại rành rọt đến lạ:
"Túi thơm này đựng hương liệu có tác dụng làm tỉnh táo... Mong thái tử không chê!"
Không ít người hít một hơi lạnh, đây là tự tiến cử sao? Bọn họ chưa từng thấy ai dám chủ động như Diệp Khuynh Vãn bao giờ!
Nhưng càng khiến mọi người không ngờ đến chính là Ninh Giác cầm lấy túi thơm, quan sát một chút rồi chậm rãi cười, nụ cười này của hắn cực kỳ khêu gợi, dường như muốn khiến người nhìn ngây ngất.
"Nàng muốn gả cho ta?”
Giọng hắn trầm thấp ấm áp khiến cho Diệp Khuynh Vãn đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu!
Bộ dạng này của nàng ta, chẳng hiểu tại sao, lại làm cho Ninh Giác cười khổ một cái, hẳn quay người nhìn Hoàng hậu:
Mẫu hậu... cô gái này được không? Hành động này khiến cho Diệp Khuynh Vãn thẹn đỏ cả người! Mặt nóng bừng, cảm nhận được sự nhục nhã. . Ngôn Tình Sủng
Nhưng nàng ta đã cắn răng đi bước này, không thể quay đầu được nữa!
Hoàng hậu vội vàng tiến lên, ngăn ở giữa hai người, mặt lạnh lùng nói với công nhân:
"Thái tử say rồi, đưa ngài về cung nghỉ ngơi!”
Cung nhân lại tiến lên đỡ Ninh Giác lần nữa, còn Ninh Giác lại thấp giọng cười, hắn cười ha hả đến nỗi gập cả lưng xuống hai tay chống gối! Chỉ là nụ cười này càng thêm đau khổ, càng thêm trống rỗng, cuối cùng lại có chút điên cuồng!
“Giác Nhi...”
"Mẫu hậu!" Ninh Giác ngắt lời bà ta, từ từ đứng thẳng người lên, chỉ vào Diệp Khuynh Vãn, giọng khẽ khàng mà rất túy ý:
“Nếu nàng ta đã muốn gả cho con, vậy thì... chọn nàng ta đi”
Nói xong, không cần người tới đỡ, hắn bước nhanh rời khỏi, giống như chưa từng say...
Để lại đây lời bàn tán xôn xao!
Cứ quyết định như vậy? Thế này... cũng quá tùy ý rồi...
Có một vài người thầm hận Diệp Khuynh Vãn thật thủ đoạn, thật can đảm! Nàng ta cũng thật mạo hiểm, nếu cuối cùng thái tử không muốn nàng ta, xem nàng ta giải quyết ra sao!
Mà tim Diệp Khuynh Vãn cũng đang đập bình bịch! Nàng ta thật sự không dám nghĩ, nàng ta dễ dàng được Ninh Giác chọn như vậy! Nàng ta sẽ trở thành thái tử phi, nàng ta là thái tử phi!