Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 518: Chương 518: Nếu như sớm biết




Còn Ninh Tương Y dính đến hơi giường là ngủ mất, nằm trong ngực Ninh Úc, nàng cảm thấy đặc biệt an tâm, tổn thương cũng không đau, chỉ muốn ôm hắn ngủ đến răng long đâu bạc.

Lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được Ninh Úc đang bôi thuốc cho nàng.

Trong lúc đôi mắt buồn ngủ mông lung, nàng đột nhiên nắm lấy tay Ninh Úc, mười ngón đan xen.

“Ngươi yêu ta không?”

Yêu?

Ninh Úc bị cái câu hỏi tươi mới làm cho mê hoặc, hắn mới phát hiện trong câu, yêu dân như con, chữ yêu này là một thứ ngọt ngào cỡ nào.

Hắn nháy mắt thấu hiểu mọi chuyện, ghé bên tai nàng chắc chắn nói với nàng.

“Ta yêu nàng”

Nhưng Ninh Tương Y lại ngủ, căn bản không nghe thấy, khiến Ninh Úc dở khóc dở cười.

Bên này ngọt ngào như đường, mà ở một bên khác, lại là bão tố!

Hoàng hậu trực tiếp xông vào Đông cung!

Lúc ấy Ninh Giác đang thư phòng, đang phác hoạ một người, một nữ nhân luôn nằm trong tim hắn, mỗi khi hắn muốn nàng muốn đến điên dại, hắn lại bình tĩnh ngồi vẽ lại dáng vẻ của nàng.

Thế nhưng vừa nghĩ đến hiện tại nàng đang ở ngay trong cung, nhưng hắn không gặp được một lần, oán hận trong lòng dâng lên, vừa lúc Hoàng hậu tự tiện xông vào, bút hắn khẽ động, một nét vẽ bị hỏng đi.

Bên cạnh Ninh Giác không có cung nhân nào, Hoàng hậu cũng không mang theo người hầu, thư phòng lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ.

Ninh Giác nhíu mày, một giây sau, lọc Hoàng hậu mấy bước đi tới, vừa nhìn thấy bức tranh hắn sẽ là ai, nháy mắt xé toạc thành từng mảnh!

“Ninh Tương Y, Ninh Tương Y! Chẳng lẽ nữ nhân trong thiên hạ này, chỉ còn lại một mình Ninh Tương Y hay sao?!”

Hoàng hậu hoàn toàn không để ý đến bộ dạng của mình, từng mảnh giấy tung bay ở giữa, hai mắt nàng đỏ bừng hỏi, “Ninh Úc muốn tự tìm đường chết, vì một nữ nhân, hủy hoại mình! Ngươi cũng phải hủy hoại mình sao?”

Ninh Giác có chút không vui, “Mẫu hậu đang giận giữ quá, không biết vì sao vậy.”

“Vì sao? Ngươi còn mặt mũi hỏi vì sao?

Lồng ngực Hoàng hậu kịch liệt trập trùng, “Nếu không phải Khuynh Vãn khóc ròng bị bản cung bắt gặp, bản cung cũng có không biết nàng đã gả cho ngươi mấy tháng, vẫn… Vẫn còn thân trinh nữ!”

Lúc đầu những lời này, nàng khó mà mở miệng, thế nhưng là bây giờ lửa giận lên đến trên đầu, cái gì cũng không để ý!

“Ngươi hẳn là còn đang vì Ninh Tương Y mà giữ thân hay sao?! Nàng và Ninh Úc ở Ngọc Kỳ đã pha trộn, hôm nay trở về, tất cả mọi người nhìn giữa bọn họ có mờ ám! Nàng đã sớm là người Ninh Úc! Vì sao ngươi còn u mê không tỉnh ngộ?!”

“Mẫu hậu!”

Hoàng hậu kích động đến Ninh Giác, giọng nói hắn nhấc lên, sát khí doạ người kia, dọa Hoàng hậu đến không dám lên tiếng!

Nàng nhìn nhi tử cao lớn trước mắt, giơ tay lên muốn cho hắn một bạt tai! Nhưng lại hận mình, không xuống tay được!

“Đều do mẫu hậu này, đều tại ta!”

Nàng đột nhiên bưng mặt mà khóc, “Lúc trước mẫu hậu không nên xin nàng giúp đỡ ngươi! Không nên đem ngươi giao vào tay nàng! Mẫu hậu khi đó phát hiện ngươi có tình cảm với nàng, là bởi vì nàng có thể giúp ngươi, nên bỏ mặc, không có ngăn ngươi lại! Cứ tưởng rằng chờ người lớn lên, tự nhiên sẽ từ bỏ cái tình cảm bất luân này, ai ngờ người càng ngày càng nghiêm trọng, xảy ra đến nay đã không thể ngăn cản!”

Nàng kêu rên, “Đều tại ta cả!”

Ninh Giác im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy khăn đi lau nước mắt trên mặt nàng.

“Mẫu hậu chẳng lẽ quên, người là Hoàng hậu, sao có thể khóc sướt mướt thế này, làm trò cười cho người khác.”

Thấy Ninh Giác hiền lành làm Hoàng hậu càng khóc lớn! Nhi tử của nàng tốt bao nhiêu, nàng vẫn lấy nhi tử làm kiêu ngạo, bây giờ lại thích một người không nên thích!

Nhưng chuyện này là Ninh Tương Y sai?

Coi như Hoàng hậu bất công, nàng cũng không nên nói lời như vậy.”

Lúc trước tình cảnh nguy cấp, không ai muốn đứng ra cứu Lưu gia, chỉ có Ninh Tương Y! Mà Giác nhi ngồi ở vị trí Thái tử nhiều lần bị chèn ép, nàng còn kém chút bị ép đến tự sát! Cũng là Ninh Tương Y vì Giác nhi vẽ ra một con đường tiền đồ sáng lạng, cho hắn hiện tại được tôn vinh bất tận, khó trách Giác nhi lại thích nàng, thích nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, rõ ràng lòng nàng đã có người sở hữu, hắn cũng không chịu từ bỏ.

Nếu như... Hoàng nhi sớm biết Ninh Tương Y không phải muội muội ruột của hắn thì tốt, lúc hắn và Ninh Tương Y đi tu sửa kênh đào sớm chiều ở chung, nếu hắn biết nàng không phải muội muội ruột của hắn, như vậy sớm đã không xảy ra chuyện với Ninh Úc…

Hoàng hậu bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này mà giật mình, cuối cùng suýt quên mất nàng đến tìm Ninh Giác là vì chuyện của Diệp Khuynh Vãn!

Bây giờ Diệp Khuynh Vãn còn đang ở đó đợi nàng về an ủi, hoàng nhi nàng tạm thời không còn cách nào, nên trước tiên đành phải đi an ủi Diệp Khuynh Vãn.

Thấy Hoàng hậu náo loạn một trận liền đi, Ninh Giác tốt bụng lắc đầu, bản tính hắn hiền lành, cũng không vì chuyện thế này mà nổi giận.

Chỉ là Diệp Khuynh Vãn…

Khi Hoàng hậu trở về Phượng Tê Cung vẫn có chút bồn chồn, nàng không đi gặp Diệp Khuynh Vãn đang đợi nàng trở về, mà trở về tẩm điện, đuổi mọi người đi ra rồi để cung nữ của mình lại nói chuyện.

Thủy Tiên đi theo nàng thời gian lâu nhất, một chút liền biết trong lòng nàng có chuyện, không khỏi hỏi.

“Nương nương, người làm sao vậy?”.

Hoàng hậu muốn nói nhưng lại thôi, lông mày liễu vặn chặt, cuối cùng mới chậm rãi nói,” ngươi nói xem, bây giờ Ninh Tương Y và Ninh Úc đều ở cùng nhau, vì sao hoàng nhi còn chưa hết hi vọng?”

Ninh Tương Y còn chưa tới Phượng Tê Cung, nhưng Thủy Tiên vào buổi trưa đã đi nhìn thoáng qua, chậm rãi nói.

“Theo nô tỳ nhìn thấy… Công chúa, có lẽ vẫn còn tấm thân trinh nữ.”.

Hoàng hậu giật mình! Banh mắt ra nhìn Thủy Tiên, Thủy Tiên là người lớn tuổi trong cung, mà còn đi theo bên cạnh nàng, trước kia chọn cung nữ cơ bản đều là nàng lo liệu, nàng nói Ninh Tương Y vẫn là trinh nữ, chắc chắn không sai.

Lúc này đầu óc nàng mới hoạt động lại, thật lâu sau... Mới quyết định, ấp úng nói.

“Thật ra Ninh Tương Y… Không phải hài tử của bệ hạ…”

“Cái gì!”

Thủy Tiên che miệng của mình!

Hoàng hậu trừng nàng một chút, lớn tiếng như vậy làm cái gì, chuyện này ngoài Hoàng đế và nàng ra, mặc kệ ai tiết lộ, cũng là tội lớn!

Nhưng hiện tại nàng cũng không lo được nhiều như vậy.

“Lúc trước khi Tuyết Phi tiến cung, là đang mang thai! Mà còn cũng không phải là hài tử của bệ hạ, mà là dòng máu của đế vương tuyết quốc kia! Bệ hạ vốn định bỏ nỗi sỉ nhục này đi, thế nhưng Tuyết Phi thà chết không từ bỏ, bệ hạ cuối cùng phải thỏa hiệp, chấp nhận sinh đứa bé này, cũng chính là Ninh Tương Y!”

Hoàng hậu nói đến đây hiện tại đã bình tĩnh, trước kia là chuyện không thể chấp nhận, nhưng tuổi lớn hơn một chút xíu, vậy mà cũng đã nghĩ thoáng.

Thủy Tiên hồi lâu nhịp tim mới bình tĩnh, cộng thêm nàng hiểu rõ Hoàng hậu một cái suy nghĩ to gan dâng lên, khiến nàng có chút chần chờ nói.

“Cho nên. … Cho nên nương nương người muốn...”

Hoàng hậu chắc chắn gật gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng.

“Bản cùng chèn ép như thế, hoàng nhi cũng không hề từ bỏ tình cảm với Ninh Tương Y, cho nên bản cung nghĩ… Không bằng nghĩ cách, đem thân thế của Ninh Tương Y nói cho cả thiên hạ, thế này, hoàng nhi cưới nàng, mặc dù có chút trở ngại, nhưng trở ngại cũng không quá lớn, chủ yếu là cửa ải của bệ hạ không hề dễ dàng… thật là đau đầu!”

Thế nhưng nàng không ngờ tới là giây phút này, Ninh Giác đang đứng ở trước cửa phòng nàng, kinh ngạc thật lâu! Thật giống như một pho tượng!

Hắn vốn là muốn đến tìm Hoàng hậu, đem Diệp Khuynh Vãn về dạy dỗ thật tốt, nhưng thấy Hoàng hậu đuổi tất cả mọi người ra, hắn cảm thấy kỳ lạ, cũng không cho phép ai thông báo mình đến, không ngờ, lại nghe được mấy câu nói như vậy…

Y nhi, không phải là muội muội của hắn.

Hắn và nàng. Ngay từ đầu đã có thể ở bên nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.