Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 131: Chương 131: Ninh Giác nôn nóng




Ninh Kham chờ sốt ruột, trong khoảng thời gian này chẳng biết tại sao sóng ngầm trên triều đình mãnh liệt, những hoàng tử đại thần kia không ai bớt lo!

Cũng may Thái tử là người tốt, trong lúc dưỡng bệnh còn phân ưu giúp ông ta, lại có Cửu nhi tử đừng không được đối xử tốt song vẫn âm thầm lập được công lớn, cho nên nghe thấy Ninh Úc trở về, lần đầu tiên Ninh Kham có khuôn mặt tươi cười, có chút chờ mong nhìn thấy đứa con trai này.

Trong lòng cảm thán, đúng là ánh mắt của Ninh Tương Y tốt, ca ca và đệ đệ nàng nhìn trúng đều tốt!

Chỉ tiếc... Ninh Kham nghĩ đến Ninh Tương Y, không khỏi thở dài, ông ta mãi không tìm được thi thể của Ninh Tương Y, trong lòng luôn nhớ nhung, mặc dù thỉnh thoảng nghe thấy một số tin tức hư hư thực thực về Ninh Tương Y, song lần nào tìm kiếm cũng phát hiện đều là giả.

Mà lúc này, Ninh Úc đã tới.

Bởi vì không phải thời gian lên triều, cho nên Ninh Kham tự mình gặp hắn ở Chiêu Dương điện, gặp Ninh Úc đã trở thành thiế niên, ông ta khe khẽ thở dài, bọn nhỏ đều lớn rồi, ông ta... cũng đã già rồi.

Đầu tiên ông ta khen ngợi Ninh Úc một phen, sau đó cẩn thận hỏi.

"Liên quan tới chuyện của Y Nhi... chắc ngươi cũng nghe rồi."

Ninh Úc nghe vậy, trên khuôn mặt phối hợp lộ vẻ đau lòng, lập tức kiên định nói: "Nhi thần kiên định tin tưởng hoàng tỷ sẽ không chết như vậy đâu!"

Lời của hắn khiến trong lòng Ninh Kham chua chua: "Chuyện này là phụ hoàng không tốt.”

"Không trách phụ hoàng!”

Ninh Úc đột nhiên ngắt lời ông ta, đôi mắt màu mực nhìn chằm chằm Ninh Kham, cuối cùng nhắm mắt lại nói: "Con biết tâm tư của hoàng tỷ, nếu hoàng tỷ ở đây, chắc chắc tỷ ấy sẽ hiểu cho người, cho nên, con cũng hiểu "Tốt!" Ninh Kham cảm động, chỉ cảm thấy tâm kết được tháo gỡ "Quả nhiên đứa trẻ lớn lên cùng con bé, ngươi cũng là đứa trẻ tốt!"

Ninh Úc cúi đầu xuống không nói gì.

Ninh Kham cảm thấy trong lòng Ninh Úc vẫn oán, vẫn đau, nghĩ như vậy, trong lòng ông ta vô cùng áy náy, cũng thầm hạ quyết định.

Ngày mai lúc phong thưởng sẽ bồi thường cho Ninh Úc mấy món đồ tốt... Cho nên ông ta không tiếp tục nói đề tài này nữa, chỉ ẩm, giọng an ủi.

"Một ngày nào đó nàng sẽ xuất hiện... Ngươi... Đi nghỉ trước đi.”

Nói rồi, giọng ông ta cao hơn, vỗ vỗ vai hắn, cười to nói.

"Lần này ngươi lập được công lớn, trẫm sẽ phong thưởng sung túc cho ngươi, ngày mai lên triều chính là ngày ngươi trối dậy.

Lúc này Ninh Úc mới miễn cưỡng cười cười: "Vâng, đa tạ phụ hoàng!”

Nói chuyện với Hoàng đế một hồi, sau đó dâng quà tặng hắn đã chuẩn bị từ trước xong, mặt rồng của Hoàng đế cực kỳ vui mừng, cho hắn rời đi sớm.

Thật ra Hoàng đế nên thấy may mắn, nếu không phải lúc “tin chết” của hoàng tỷ truyền đến hắn đang ở bình nguyên Hoang Chướng không nhận được, như vậy nhất định hắn sẽ điên mất! Vậy mới thấy Ninh Tương Y tới trước, trong lúc vô hình đã cứu vãn được một kiếp nạn.

Ra khỏi Chiêu Dương điện, Ninh Úc không chờ thêm được một giây nào nữa, muốn ra khỏi cung, nhưng không được, tối nay hn nhất định phải ở trong cung, không chỉ có rất nhiều việc cần giao tiếp, mà rất nhiều quá trình quy tắc chi tiết cũng phải ghi chép lại từng cái, cho nên cho dù hắn muốn về cũng phải nhẫn nại.

Không ngờ có người còn gấp hơn hắn, đến mức hắn vừa ra khỏi Chiêu Dương điện đã bị ngăn lại. Ánh mắt Ninh Giác nhìn kĩ bồn người sau lưng Ninh Úc, sau đó tiếc nuối thu lại, dĩ nhiên hắn ta biết rõ lúc này Ninh Tương Y sẽ không vào cung, song trong lòng vẫn hi vọng.

"Đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ cửu đệ không có vấn đề gì chứ?"

Lúc này Ninh Giác đã khôi phục thần thái, mặc dù nhìn qua vẫn còn rất yếu ớt, lại cười rất ôn hòa, nhưng nhìn kỹ nét mặt lại cảm thấy nụ cười không đạt đến đáy mắt, mang theo hơi lạnh.

Ninh Úc cực kỳ nhạy cảm cảm nhận được địch ý, hắn hơi híp mắt lại, nhoẻn miệng cười.

Bề ngoài của hắn yêu nghiệt, cười lên càng khôi ngô hơn khiển trong lòng Ninh Giác có chút ghen ghét, nghe nói con gái còn trẻ đều thích người có ngoại hình đẹp, nếu Y Nhi ở bên cạnh hẳn lâu dài, bị bộ da của Ninh Úc mê hoặc thì sao...

Hắn ta vì yêu Ninh Tương Y nên cho rằng người của toàn thế giới đều sẽ tranh với hắn, dĩ nhiên Ninh Úc cũng thành kẻ địch giả tưởng của hắn, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi!

"Thái tử đa lễ, ta phải đến chỗ hoàng tổ mẫu vấn an, không ở lại đây nữa”

Ninh Giác thong dong nói: “Không sao, vừa khéo ta cũng muốn đi nói với hoàng tổ mẫu chuyện đại thọ của phụ hoàng cùng đi đi."

Hắn ta đã nói như vậy, dĩ nhiên Ninh Úc sẽ không từ chối, có điều hån nhìn thấy Ninh Giác cười rất lạ, ánh mắt hai người va vào nhau, nhìn như bình tĩnh yên ắng, thế nhưng tùy tùng hai bên đều cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt trong đó! Bọn họ vội cúi đầu không dám nói câu nào.

Cuối cùng, bọn họ cho thuộc hạ lưu đi, cùng đi đến Hòa Hi cung nơi Thái hậu ở, hai người một người trầm ổn, một người lạnh lùng, song đều có phong thái, đi đến chỗ nào cũng cướp lấy ánh mắt người khác.

Ninh Úc nhạy cảm phát hiện rất điều khác thường, người trong hoàng cung hết sức kính trọng Ninh Giác, thậm chí còn hơi sợ, mà lúc trước Ninh Giác là người tốt nổi tiếng trong cung, dễ nói chuyện, cung nhân không sợ hắn ta, lúc này xem ra đã thay đổi

rồi... Ninh Giác cũng cảm thán trong lòng, Ninh Úc tuổi còn nhỏ đã lập được công lao như thế, qua ngày mai, chỉ sợ tất cả mọi người của kinh thành sẽ biết đến hắn. Không phải Ninh Giác sợ hắn lấn át mình, có điều... ở trong tầm mắt của Ninh Tương Y, hắn muốn trở thành người tốt nhất...

Nghĩ đến người yêu mình nhớ nhung, Ninh Giác không kìm được cười một tiếng, cuối cùng cũng hỏi: "Y Nhi... vẫn khỏe chứ?”

Xưng hô thân mật này của hắn ta khiến tay Ninh Úc đặt ở một bên tay bỗng nhiên nắm chặt, trên người hắn lập tức tỏa ra sát ý, khiến Ninh Giác cảm thấy rét lạnh, hồi lâu, Ninh Úc mới cười lạnh.

"Nàng có khỏe hay không liên quan gì tới ngươi?"

Ninh Giác vừa nghe thấy tin tức của Ninh Tương Y, không có tâm tư so đo sự bất kính của hắn, hai mắt hắn ta tỏa sáng, thốt lên.

"Vậy bây giờ nàng ở đâu? Ở kinh thành sao?!”

Ninh Úc nhìn thấy vẻ mặt kích động của Ninh Giác, không khỏi trào phúng nói: “Ngươi có tư cách gặp nàng à? Hơn một năm qua, nàng làm bao nhiêu vì ngươi, cuối cùng thậm chí vì ngươi mà bị Hoàng đế ép tự sát! Ngươi làm được gì? Có tư cách gì gặp nàng?”

Lời nói không hề nương tình của hắn khiến Ninh Giác sững sờ, Ninh Úc đảo mắt nhìn nhẫn ngọc trên tay mình, lạnh lùng nói.

"Đã không bảo vệ được nàng, vậy xin Thái tử đừng mang đến phiền phức cho nàng, dù sao bây giờ trong tay nàng đang cầm thứ ai cũng muốn, vì thứ này, nàng bị người ta ép đến mức phải giả chết mới thoát thân được!

Bên cạnh người nhiều tai mắt như vậy, nếu như ngươi đi gặp nàng sẽ chỉ khiến tình cảnh của nàng nguy hiểm hơn, nếu như ta là người thì sẽ không làm vậy đâu.”

Ninh Úc nói xong, không nhìn hắn ta nữa, trực tiếp đi thẳng, để lại Ninh Giác ngơ ngác đứng tại chỗ, hình như vẫn chưa tỉnh hồn.

Ninh Úc nói không sai, là hắn ta... nghĩ quá đơn giản, nếu như hắn ta tùy tiện đi gặp nàng, nàng giá chết sẽ thành vô ích, phụ hoàng... còn có ca ca đệ đệ của hắn ta có thể lột sống nàng vì dã tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.