Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 717: Chương 717: Nương tử




Vào buổi tối, Ninh Úc như thường lệ ngồi phê duyệt sổ gấp.

Hắn là Nhiếp Chính Vương, mặc dù có sáu người thuộc hạ có thể chia sẻ việc chính vụ, nhưng có chuyện vẫn phải qua tay hắn mới được, mà lại trong tay hắn cửa hàng mặt tiền trải rộng bốn nước, Ngân Trang cũng được hợp tác cùng Tam quốc khác, còn thêm trạm chuồng ngựa xuyên quốc gia, xây dựng đường quốc lộ, làm xưởng đóng tàu, có thể nói hắn bận bịu phân thân giải quyết mọi thứ!

Ninh Tương Y chui vào cửa sau le lưỡi, Ninh Úc bận rộn như vậy, nàng còn luôn luôn làm phiền hắn, ngẫm lại thật sự là có chút nghi ngờ phiền phức.

Cho nên nàng lẻn vào phía sau hắn.

Lúc này Ninh Úc đang nghiêm nghị nhìn chằm chằm sổ gấp, mặt mày lạnh lùng, môi mỏng khẽ mỉm môi, tự dưng cho người ta một cảm giác lạnh lùng khó mà tới gần, nhưng khi một đôi tay nhỏ đặt vào huyệt thái dương hắn, lông mày hắn bỗng nhiên buông lỏng. Môi mỏng nhếch mép cười một cách tự nhiên.

“Không phải nói nàng ngủ trước sao?”

Ninh Tương Y xoa bố nhẹ trán cho hắn.

“Phu quân đại nhân nhà ta còn chưa ngủ, ta thân là tiểu nương tử, sao có thể ngủ trước đây? Nhà chúng ta không có cái quy tắc này!”

Ninh Tương Y nói rất từ tốn.

Ninh Úc nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú quá mức khi nhắm mắt lại khí thế cũng giảm bớt, sinh ra một chút mềm mại.

“Vậy tiểu nương tử có nghe lời phu quân không?”

Ninh Tương Y nghịch ngợm cười nói.

“Còn phải xem là chuyện gì, nếu bắt tiểu thiếp đi ngủ, loại chuyện đại nghịch bất đạo này, tiểu thiếp sẽ không làm, nhưng chia sẻ vất vả cùng phu quân, ví như hỗ trợ cho phu quân nhìn sổ sách gì đó, tiểu thiếp vẫn rất tình nguyện nghe lời.”

Nói xong, nàng cánh tay từ phía sau vòng qua cổ của hắn, ngọt ngào dính lấy nũng nịu.

“Sau này không còn cơ hội đâu, không có mấy khi ta tình nguyện xem sổ sách đâu đấy….”

Ninh Úc nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật sự không ngủ?”

“Không buồn ngủ!”

Ninh Úc mở mắt ra kéo nàng lên bên cạnh, sau đó ôm nàng ngồi lên chân của mình, “Ngủ đi, chỉ cần nàng bên ta là được, có nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ không có chút nào mệt mỏi.”

Ninh Tương Y ở trong ngực hắn tìm vị trí ngồi thật thoải mái.

“Như vậy đi, ngươi xem sổ gấp, ta xem sổ sách, dù sao Bạch Sinh đều đã kiểm tra qua, nhìn cũng không mệt.”

Trên thực tế, chuyện sổ sách này, vốn là việc Vương phi nên làm, thế nhưng Ninh Úc không nỡ để nàng vất vả, mọi việc đều một mình làm hết.

Thấy Ninh Tương Y có thành ý như vậy, Ninh Úc liền hôn nhẹ một cái lên trán nàng.

“Vậy phải làm phiền nàng, nương tử.”

Ninh Tương Y ôm cổ của hắn, mười phần không xấu hổ thân trở về, “Không phiền không phiền, dù sao ta cũng muốn giết thời gian!”

Ninh Úc cười một tiếng, nhặt một bản sổ sách mỏng một chút đưa cho nàng, sau đó ôm nàng phê sổ gấp.

Bởi vì giao đến tay hắn đều là việc trọng đại, cho nên có vấn đề, Ninh Úc cũng cần suy nghĩ một chút, mà mỗi khi hắn cân nhắc, liền nhìn bảo bối nhỏ trong ngực vật rất nghiêm túc nhìn sổ sách, nàng cau mày, bởi vì thứ này rất buồn tẻ, nhưng nàng lại rất chậm rãi, bởi đã làm,nhất định là cũng lười, nàng chắc chắn cùng lười nhác làm.

Nhìn thấy nàng thế này, Ninh Úc liền cảm thấy mạch suy nghĩ gần như càng thêm trì trệ, khó trách có người nói, hương hiền hoà, mộ anh hùng, bởi vì có nàng trong ngực, đầu óc cũng chỉ muốn chuyên tâm hưởng thụ nhiệt độ trên người nàng, cuộc sống bình yên, có lẽ chính là như thế này.

Thấy Ninh Úc nhìn mình chằm chằm, Ninh Tương Y giương mắt, “Chàng còn không làm việc nhanh lên, hôm nay lại phải ngủ rất trễ.”

Ninh Úc dứt khoát để bút xuống, cọ nhẹ vào cổ nàng.

“Ôm nàng, liền không muốn làm việc khác.”

Thân thể ấm áp của hắn cọ sát, có một mùi thơm ngát dễ ngửi, Ninh Tương Y được hắn ôm lấp đầy cõi lòng, cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?”

Ninh Úc giọng nói có chút rầu rĩ truyền đến.

“Làm chuyện bây giờ nàng không tiện làm lắm...”

Ninh Tương Y cười đắc ý.

Chỉ có hai người bọn họ, Ninh Úc cũng sẽ nũng nịu, người bên ngoài có lẽ rất khó tưởng tượng bộ dạng hắn nũng nịu, nhưng Ninh Tương Y lại cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng cũng rất ngọt ngào.

“Nhịn một chút cũng được, còn có năm tháng.”

Một bàn tay to che trên bụng của nàng, Ninh Úc yếu ớt thở dài.

“Ta chịu đựng mười hai năm mới cưới được nàng, mới thân thiết năm lần, lại phải đợi năm tháng, đứa bé này xem ra cũng thật biết làm đau lòng cha.”

Ninh Tương Y bị khuôn mặt hắn tuấn tú oan uổng của hắn cảm hóa, nàng ôm hắn hôn mạnh một cái, “Hắn không thương ngươi thì ta thương! Chờ sinh hắn, chúng ta sẽ không sinh nữa, thế nào?”

Ninh Úc nhíu nhíu mày, “Thế nhưng ta cũng muốn có một nữ nhi như Hoàng tỷ thế này.”

Ninh Tương Y có chút khó xử cau mày, “Vậy ngươi lại muốn nhịn một năm..”

Ninh Úc có chút giãy dụa, cuối cùng nói, “ vậy thì hay là thôi đi...”

Ninh Tương Y cười to, “Ninh Tiểu Úc, ngươi có biết ngươi đáng yêu đến mức nào không?”

Ninh Úc trừng mắt nhìn, thậm chí cho nàng một cảm giác thuần khiết.

“Nàng biết là được rồi, Hoàng tỷ.”

Chẳng biết tại sao, mỗi khi hắn gọi hai chữ “Hoàng tỷ”, Ninh Tương Y đều sẽ có cảm giác rung động từ bên tai, hai chữ kia được hắn gọi trăm ngàn lần, nhẹ nhàng gọi ra, lại vô cùng thân mật.

Nghĩ đến gì đó, qua ánh nến Ninh Tương Y bỗng đỏ bừng mặt, còn Ninh Úc ôm bụng của nàng, cọ cọ nói.

“Ta phải nhanh chóng nuôi lớn nó.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó để hắn tiếp nhận trách nhiệm của ta.”

“Vậy còn ngươi?”

“Mang nàng đi ra ngoài chơi.”

Ninh Tương Y ngọt ngào cười, “Nếu là nữ nhi thì sao?”

Ninh Úc lắc đầu, “Như thế thì không thương cha, chắc chắn là nhi tử, ta có dự cảm rồi.”

“Nhưng lỡ là nữ nhi thì sao?”

Ninh Úc bị làm khó, mặt mày lạnh lùng lại cau mày lên, nhìn Ninh Tương Y, một bộ dạng khó giải quyết.

“Vậy ta đành phải vất vả nhiều năm nữa.”

Ninh Tương Y không thuận theo, “Nếu là nữ nhi, chàng thương con bé hay là thương ta?”

“Chắc chắn là nàng.”

“Nữ nhi ghen tị thì làm sao?”

Ninh Úc ôm nàng nắm tay thật chặt, “Vậy sinh thêm con trai cho nó chơi đùa.”

Ninh Tương Y hài lòng, “Phu quân, chàng thật tốt...”

“Nàng có phải hối hận rồi không?”

Ninh Úc đột nhiên hỏi, giọng nói hắn lúc này mặc dù vẫn lạnh lẽo, nhưng lại cho người ta cảm giác mềm mại.

Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, nhìn khuôn mặt tuấn tú hắn hỏi.

“Hối hận cái gì?”

Ninh Úc cúi đầu gặm cắn môi của nàng.

“Hối hận, không gả cho ta sớm hơn.”

Ninh Tương Y sững sờ, sau khi bị Ninh Úc hôn còn ngơ ngác nháy mắt nhìn hắn.

Ninh Úc không nhịn được cười, ánh nến khiến khuôn mặt hắn càng thêm ôn hòa, cười một tiếng tựa như bông hoa trên tuyết đột nhiên nở rộ, đẹp đến vội vàng không kịp chuẩn bị.

“Nàng nghĩ đi, nếu lúc nàng phát hiện tình cảm của ta liền gả cho ta, bây giờ hài tử cũng đã biết chạy rồi.”

Ninh Tương Y giận dỗi hắn, “Ngươi cưới ta vì muốn có con à?”

Ninh Úc có chút nhíu mày, “Đồ ngốc, ta nói chính là, chúng ta đã sớm có thể chung giường chung gối rồi!”

Ninh Tương Y đột nhiên cảm thán một tiếng kinh ngạc, sau đó Ninh Úc đưa tay ôm nàng!

“Đừng làm rộn, cùng đi ngủ thôi, nương tử của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.