Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 506: Chương 506: Ôm nhau




Hai canh giờ trước Hoàng Tỷ bị bắt đi, sau khi hắn nhận được tin tức, liền nổi điên muốn xông ra khỏi vòng vây, nhưng khi đó, tất cả mọi người xung quanh đã đánh loạn cả lên.

Một đám người điên cuồng, bắt đầu chiến đấu loạn xạ!

Cho nên Ninh Úc vì muốn đi tìm nàng, gần như từ giữa đám người điên cuồng chém giết thoát ra, hắn hiện tại cũng giống Ninh Tương Y, vết thương chằng chịt, máu me khắp người, toàn thân chật vật!

… Hắn vẫn luôn không hiểu, không hiểu vì sao Hoàng Tỷ phải “Xen vào việc của người khác”

Nếu như nàng không để ý những việc này, nàng tuyệt đối sẽ sống sung sướng trên thế giới như cá gặp nước!

Nàng sẽ không phải hết lần này đến lần khác rơi vào nguy hiểm, cũng không phải rời khỏi hắn, hắn sẽ không phải lo lắng như thế, sẽ không nhiều lần sợ mất nàng!

Cho nên lúc hắn ở giữa vòng vây chém giết cố gắng thoát ra, hắn vừa hận vừa oán! Mỗi một lần giơ kiếm chém xuống, máu tươi tóe lên cũng không thể xoa dịu oán hận của hắn!

Nhưng giờ khắc này đến ôm nàng, tất cả bất mãn của hắn nháy mắt đều bị san bằng!

Nếu nàng không xen vào việc của người khác.

Hắn cũng không có cơ hội cùng nàng quấn quýt lấy nhau…

“Hoàng Tỷ… Đừng để ta lo lắng nữa..”

Tim mỗi một lần như vậy đều giống như muốn nhảy ra khỏi ngực!

Ninh Tương Y gật gật đầu, hít thật sâu mùi trên người hắn, mềm mềm dịu êm, nói.

“Sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn... Không làm loạn nữa.”

Tư Vô Nhan vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Hơn hai canh giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, áo giáp bọn họ đều nhuốm máu, rõ ràng đã trải qua một cuộc ác chiến!

Cửa thành Ngọc Hoa Thành là do dân chúng từ bên trong tự mở ra, bọn họ đã đón nhận Tư Vô Nhan, đón nhận cái vị Hoàng đế xuất thân là nam sủng này, trận chiến tranh quyền mày, trong vòng một đêm, thật giống như tất cả đều kết thúc, rất nhanh,giống như vừa kết thúc một thế hệ.

Tư Vô Nhan mới nháy mắt đã bao vây nơi này, Thượng Minh Hi vẻ mặt mệt mỏi, thấy Tư Vô Nhan ngây người nhìn hai người kia, không khỏi nói: “ bệ hạ, bây giờ là lúc đứng xem người ta liếc mắt đưa tình à? Ngươi còn chuyện chính sự chưa làm đâu!”

Nhưng Tư Vô Nhan gần như không nghe thấy hắn, vậy mà không thèm để ý Thái hậu trực tiếp đi về phía hai người đang ôm nhau kia, hắn còn chưa tới gần, Ninh Tương Y đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đồng thời đưa tay ra, giao một túi đồ cho hắn!

“Ngươi sẽ là một Hoàng đế tốt đúng chứ?”

Tư Vô Nhan không ngờ câu đầu tiên nàng nói là cái này, nhưng vẫn vô thức gật đầu.

Ninh Tương Y cười một tiếng, “Vậy cái này là của ngươi.”

Tư Vô Nhan vô thức nhận lấy, phát hiện lại là một túi quan ấn! Đây là quan ấn của những người theo Thái hậu, đều ở đây!

Hắn vừa định nói gì đó, Ninh Tương Y liền ngáp một cái nho nhỏ.

Nàng dựa vào vai Ninh Úc, mềm mềm nói, “lịch sử... Là do người chiến thắng viết, nhưng ngươi cũng không cần lo nữa, bởi vì…đều đã qua rồi…”

Đều đã qua rồi?

Tư Vô Nhan lúc này mới nhìn thấy trong đám người, một bóng dáng ngồi thất thân dưới đất, Thái hậu mất đi tất cả, nguyên nhân chỉ vì nàng đã quyết định sai lầm, khiến dân chúng bên trong Ngọc Hoa Thành tự mở cửa thành ra…

Có đôi khi mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, ban đầu ngỡ như không thể vượt qua, nhưng sau khi vượt qua, mới biết chuyện chỉ có như thế này.

Mà hắn trong khoảnh khắc khi thành Ngọc Hoa Thành mở ra, hắn liền hiểu được, những thứ đã trói buộc hắn đều không còn quan trọng, chí ít, hắn không còn để ý nữa.

“Cảm ơn ngươi.”

Câu cảm ơn này của Tư Vô Nhan, hắn nói đến vô cùng chân thành, nhưng thật lâu không thấy nàng đáp lại, hắn ngẩng đầu, phát hiện nữ tử kia đã ngủ, Tư Vô Nhan nhìn thấy tức giận đến nhíu mày!

Hắn đây chính là – Hoàng đế duy nhất của Ngọc Kỳ bệ hạ đích thân bày tỏ cảm ơn nàng!

Nàng cũng dám ngủ sao?

Nhưng… Hắn lại không để bụng.

Hắn đưa tay muốn sờ Ninh Tương Y một chút, lại bị Ninh Úc tránh đi, hắn đem Ninh Tương Y bế ngang, hai nam nhân đứng trong nắng sớm liếc nhau, bình tĩnh, lại không hề bình tĩnh.

Ninh Úc toàn thân áo đen, thân xác kia đã nát như tươm, máu trên quần áo đọng thành từng khối từng khối, trên tóc cũng thế

Còn Tư Vô Nhan, hắn mặc áo giáp rồng, trên bộ giáp cũng đầy vết máu, một tay cầm kiếm, một tay cầm túi đồ của Ninh Tương Y đưa cho hắn

Sau khi đối mặt, hình bóng hai người lướt qua nhau.

“Ngươi muốn rời đi sao?” Tư Vô Nhan hỏi.

Ninh Úc dừng bước lại, “Nàng không thuộc về nơi này.”

Tư Vô Nhan mím chặt môi, “Chí ít hãy để ta trị thương cho nàng, nàng bị thương rất nặng.”

Ninh Úc gật gật đầu, sau khi Lưu Nhiễm Tân rời đi, đúng thật là không còn người nào có y thuật tốt hơn Tư Vô Nhan.

Hai người xem như vừa thoả hiệp xong giao kèo, nhưng hai ngườicũng không thèm quay đầu nhìn nhau.

Tư Vô Nhan trước mặt là Thái hậu loạn đảng, Ngọc Kỳ sắp nghênh đón một lần thay máu, cùng một hệ cải cách mới, mà Ninh Úc chỉ có Ninh Tương Y, hoặc là nói, hắn chỉ cần Ninh Tương Y.

Ninh Úc trước khi đi, còn không quên sai người bắt đi một cung nhân đang run lẩy bẩy, hắn rất muốn biết, những tổn thương trên người Hoàng Tỷ này, là làm thế nào mà có!

Sau khi rửa mặt, Ninh Úc cẩn thận ôm Ninh Tương Y đặt lên trên giường, trên người nàng bị một người từ phía sau lưng hung ác đâm vào một kiếm! Nàng cùng đám người đánh đã lâu, kiệt sức không nói, trên người còn có rất nhiều vết cào, giống như là của nữ nhân để lại.

Vết thương trên cặp chân nhỏ không thể tránh khỏi đều đã vỡ ra, Ninh Úc nhìn thấy đau lòng không thôi, trong lòng đối với người dám làm tổn thương nàng càng hận đến thấu xương!

Mà lúc này, tắm rửa xong, hắn ngồi một bên dùng khăn lau tóc cho Ninh Tương Y, một bên nghe tên cung nhân quỳ trên mặt đất kia, run rẩy trả lời.

“Nghe ý của nữ nhân kia… Nàng ta ngay từ đầu giống như muốn mượn tay Thái Hậu Nương Nương, cùng vị cao nhân ở Vân Đỉnh Sơn, ép công chúa Đại Dục uống cổ độc... Ai ngờ Thái Hậu Nương Nương không tin tưởng nữ nhân kia, âm thầm đem cổ độc hại cho nàng ta, cho nên sau đó nàng ta mới phát điên...”

Nghĩ đến bộ dạng điên dại đáng sợ của người kia, thân thể cung nhân run lên, nói tiếp.

Trên người Ninh Úc phẫn nộ cuồn cuộn, hắn nghe được cung nhân nói về những dấu vết để lại này, tất nhiên biết còn có một nhóm người muốn gây bất lợi cho Hoàng Tỷ, còn có người Vân Đỉnh Sơn, Hoàng Tỷ và Vân Đỉnh Sơn rốt cuộc có liên quan gì?

Cho đến hắn nghe Cung nhân nói, Hoàng Tỷ bị người của Vân Đỉnh Sơn đâm một kiếm, tay hắn lau tóc bỗng dừng lại, đột nhiên hỏi nói, “ ngươi nói người đó đâm Hoàng Tỷ một kiếm, nhưng Hoàng Tỷ nhưng không hề phản ứng lại?”

Người kia bị Ninh Úc hỏi lại, liền vội vàng cúi thấp cả người xuống thêm một chút, “Là… Công chúa… Không có phản ứng...”

Cung nhân nghĩ đến gì đó, còn nói, “ nhưng người đâm công chúa một kiếm kia... Lại, lại bảo vệ công chúa một lần, hắn chặt đứt tay của nữ nhân điên kia...”

Ninh Úc dừng lại, rồi bắt đầu tiếp tục lau tóc, dường như cũng không có phản ứng gì, cung nhân kia không đoán được ý nghĩ của Ninh Úc, đang chuẩn bị nói tiếp, Ninh Úc lại hỏi.

“Ngươi nói nam tử kia, hắn trông như thế nào?”

Cung nhân vắt hết óc suy nghĩ, “Nhìn qua không cao lớn lắm, còn hai cặp lông mày rất ngây thơ, nhưng đẹp… Tựa như cái tiên đồng…”

Ninh Úc đột nhiên biết đó là ai, sư phụ của Long Hàm Yên, Thu Hành Phong, lúc trước khi hắn kém chút giết Long Hàm Yến, Thu Hành Phong chạy đến ngăn cản... Mà phong cách võ công của hắn với Hoàng Tỷ giống nhau như đúc, thật giống như… Bọn họ từng cùng nhau luyện võ rất nhiều năm, còn…cùng là một loại tương tự.

Còn có, võ công ba người bọn họ luyện là cùng một môn phái, nguyên do trong đó, có lẽ chỉ có Hoàng Tỷ mới biết.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.