Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 499: Chương 499: Quay trở lại




Tư Vô Nhan đúng thật là xảy ra chuyện, Thái hậu muốn nhanh chóng đánh bại hắn, cho nên để tất cả binh sĩ nghênh chiến uống một loại thuốc có thể khiến người ta nóng nảy! Cho nên ngay từ đầu trận chiến cục diện đã thiên về một bên, thế nhưng thuốc đó sau khi uống vào sẽ xuất hiện các di chứng, Thái hậu không coi bọn họ là người rồi sao?!

Thấy Tư Vô Nhan hai mắt đỏ bừng, Thượng Minh Hi quyết định nhanh!

“Bệ hạ, rút quân đi, dược liệu của bọn họ cũng chỉ hiệu quả trong thời gian nhất định!

Chỉ cần tránh khỏi tình thế này là được!”

Tư Vô Nhan lại lắc đầu!

“Không thể rút! Chúng ta đi thôi, bọn họ đang không kiềm chế được tác dụng của thuốc, nhất định sẽ lao vào trong các thành trấn lân cận mà chém giết!”

“Cái đó cũng đành chịu!”

Thương Minh Hi lạnh lùng nói, “Chết một vài dân chúng, bọn họ sẽ thêm căm hận Thái hậu, cái này đối với chúng ta là có lợi! Nhưng nếu chúng ta ở đây ngoan cố chống trả, chắc chắn sẽ thua! Dân chúng cũng sẽ không hiểu lòng tốt của ngươi!”

Thượng Minh Hi nghĩ, dù sao cũng phải có người chết, dân chúng chết, hay binh sĩ chết có gì khác biệt?

Vẫn có khác biệt, dân chúng không có vũ khí, không chuẩn bị, nếu rút lui, những người này sẽ xông vào thành trấn gần đó chém giết, rất nhiều người sẽ phải chết.

Tư Vô Nhan đang do dự.

“Bệ hạ! Mặc dù đối thủ chỉ có bốn vạn người, còn chúng ta có sáu vạn người, nhưng vạn người này là tất cả những người chúng ta có thể huy động đã đến hết đây. Nếu bây giờ thương vong quá lớn, trận đánh này coi như bỏ, như vậy khác gì đầu hàng!”

“Đừng chần chừ!”

Mỗi một giây đều có người hi sinh!

Tư Vô Nhan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thế trận, tay hắn xiết chặt tay vịn. Trầm giọng nói.

“Binh sĩ vì bảo vệ quốc gia mà chết! Là chết có ý nghĩa, ta thân là Hoàng đế, nên cùng sống chết với bọn họ!”

Chiến đấu trong ngọn lửa chung với binh sĩ, khuôn mặt tinh xảo của Tư Vô Nhanh hiện lên vẻ lẫm liệt của riêng mình

Hắn không thể lui, nếu lui, những người bên trong đang lâm vào điên cuồng này không biết sẽ còn làm ra những chuyện điên cuồng cỡ nào! Ổn định Giang Sơn là trách nhiệm của hắn, bảo vệ dân chúng cũng thế, nếu vì vậy mà chết thì chết càng có ý nghĩa!

Cặp lông mày vốn đang cau lại vì lo lắng của Thượng Minh Hi dần dần buông lỏng, hắn cúi đầu xuống thở dài.

“Đã như vậy, thần cùng sống chết bên bệ hạ!”

Tư Vô Nhan lộ vẻ xúc động, cuối cùng nở ra nụ cười, “Đừng như vậy, thế này không giống người, nếu không may ta thất bại, chết đi, ngươi vẫn có thể đầu hàng theo Thái hậu, hoặc bất cứ kẻ nào, chỉ cần ngươi đồng ý, chắc chắn có thể sống rất thoải mái.”

Thượng Minh Hi cười ồ lên, “Không giống vậy đâu? Nhưng lúc trước khi thần theo với bệ hạ, cùng bệ hạ chạy trốn, thần cũng không hề nhận ra bệ hạ lại là kiểu người muốn hy sinh vì chính nghĩa thế này!”

Hai người nhìn nhau, cùng nhau bật cười, cái tình nghĩa không biết từ đầu đến này, lại làm cho lòng người ấm áp.

Tư Vô Nhan bỗng nhiên nói, “Có một người, trước đây nàng đã nói rằng ta sẽ là một vị Hoàng đế tốt, nàng ở nơi đó, nhất định tin tưởng ta sẽ làm như vậy.”

Thượng Minh Hi không trả lời, nhìn ra chiến cuộc, “Bây giờ không thể đối đầu, chỉ có thể dùng mưu trí, ngài đã không muốn rút lui, vậy hãy chiến đi!”

Tư Vô Nhan ánh mắt run lên, “Chiến!”

Ninh Tương Y nhìn chiến cuộc trước, liếc mắt đã phát hiện quân Thái hậu có vấn đề.

Doanh trại quân đội của Thái hậu, nàng cũng chưa từng thấy, còn quân của Tư Vô Nhan Thượng Minh Hi, mặc dù nhiều lần vào tập kích bất ngờ, nhưng hiệu quả không lớn, dù sao đối phương cũng đang điện cuồng, không hề cho bọn họ bất cứ cơ hội thở nào.

“Ninh Úc, không thể giúp bọn họ một chút sao?”

Ninh Úc thấy sắc mặt nàng lo lắng, khẽ thở dài, nếu nàng mong hi vọng Tư Vô Nhan thắng, cũng có gì quan trọng?

Hắn gật đầu, thấy Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra, hắn thúc ngựa tiến lên sờ mặt nàng, “Ta dẫn người xuống dưới, nàng không được chạy lung tung.”

Vết thương Ninh Tương Y còn chưa lành hẳn, hắn không nỡ để nàng mạo hiểm.

Ninh Tương Y cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, “Đi đi, ta hứa sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này!”

Ninh Úc đưa nàng đi tìm chỗ ẩn nấp, sau đó giữ lại mấy người bảo vệ nàng, bởi vì bọn họ qua đêm nay mới trở về, ở trên đường, hắn để hơn một trăm người đi trước, mang hơn hai trăm người quay lại, còn bây giờ, hắn dẫn hai trăm người đó chui vào chiến trường, động tác rất nhẹ nhàng, có vẻ đã có kế hoạch!

Ninh Úc thấy quân của Thái hậu giết người đỏ cả mắt, hắn đột nhiên nghĩ đến một cách.

Hắn dẫn đội ngũ đột nhập vào doanh trại của Thái hậu, giết người đẩy thi thể ra ngoài, sau đó đổi y phục của bọn họ, trà trộn vào trong quân Thái hậu, sau đó phân tán ra giết sạch!

Bọn họ quân số ít, ở trong tình huống không dùng thuốc nổ, đành phải tính toán dùng chiêu hiểm! Hơn hai trăm người, phân tán vào bên trong bốn vạn người, sau đó tàn sát những người bên cạnh!

Nếu những người này còn lý trí, hắn dùng cách này sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị người bên cạnh bao vây, nhưng bọn họ hiện tại đã không còn lý trí gì, hắn làm như vậy, chỉ tạo thành tình huống điên cuồng mà tự giết lẫn nhau! Kiểu này, cũng coi như gián tiếp giúp Tư Vô Nhan một tay!

Ninh Tương Y đang ẩn nấp lẳng lặng nhìn, đột nhiên một mùi thơm khó hiểu truyền đến, nàng đẩy tất cả người bảo vệ mình ra! Sau đó rút kiếm chặn lại kiếm của đối phương đang lao ra từ chỗ tối!

Hai kiếm va vào nhau tạo ra một tia lửa, mấy người Ninh Úc để lại lập tức cảnh giác! Bọn họ đem Ninh Tương Y bảo vệ ở sau lưng, phát hiện người tới chỉ có một người, mà còn là một nam nhân râu ria nhìn qua tuổi cũng không hề nhỏ.

“Chân nhân, đánh lén sau lưng cũng không phải thói quen gì tốt đẹp.”

Thu Trọng Thiền cũng dùng một thanh kiếm mỏng nhẹ, hắn cười, “Cảnh giác tốt, trên đời này thực sự không có mấy người có thể tránh được kiếm của ta.”

Hắn cười, sau đó sắc mặt đột nhiên cứng lại, nghiêm túc nói, “ công chúa không phải ngươi nói không nhúng tay vào sao? Xem ra ngươi đã vi phạm ước định.”

Ninh Tương Y lắc đầu, “Ta vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng có người kêu cứu với ta, ta mới trở về.”

Thu Trọng Thiền lạnh lùng nói, “ bất luận như thế nào, trái với ước định là trái với ước định, không biết nếu ta bắt người, Ninh Úc có thể ngoan ngoãn thu tay lại hay không?”

Bây giờ Ninh Úc đã thuận lợi đem người tạo thành hỗn loạn, nhưng số người hắn mang không nhiều, cũng không thể nhanh chóng tạo ra xáo trộn lớn, cho nên hắn dùng hết sức, dẫn người đi chém giết khắp nơi như quỷ quái, cho nên người trong doanh trại Thái hậu nhanh chóng phát hiện trong quân bọn họ có nội ứng! Nhưng trời tối, từng người bọn họ cảm xúc điên cuồng, căn bản không biết người đánh lén là ai!

Sự tàn ác này, bất cứ kẻ nào đến gần hắn đều bị chém giết, hỗn loạn càng ngày càng lớn, ngay cả Tư Vô Nhan cũng nhận ra!

Thượng Minh Hi hai sáng lên, “Cơ hội đến rồi! Bệ hạ, vây bắt bọn họ!”

Tư Vô Nhan gật gật đầu, trong lúc vô hình kết hợp với Ninh Úc, từ đầu trận chiến đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng nhờ một đội của Ninh Úc gia nhập đã phá vỡ chiến cuộc, Ninh Úc muốn tốc chiến tốc thắng, mới bất chấp dùng mọi thủ đoạn nham hiểm hay tàn nhẫn, đã phải chết người, vì sao không khiến bọn họ tự giết lẫn nhau mà chết?

Không phải chỉ là bốn vạn người sao?

Nếu Thái hậu biết Ninh Úc lợi dụng việc nàng dùng thuốc, dùng chính con đường này, khiến nàng gậy ông đập lưng ông, không biết có tức chết hay không?

Nhưng xâm nhập vào doanh trại địch cũng rất nguy hiểm, nhất là quân của Thái hậu còn không bình thường như vậy, Ninh Tương Y không dám để Ninh Úc phân tâm, cho nên ngăn người muốn đi bẩm báo cho Ninh Úc.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.