“Đừng sợ đấu không lại, lần trước, nếu ngươi đem ăn canh do dâm phụ Vân Cẩm kia đưa, cũng sẽ không xảy ra chuyện bây giờ, ngươi còn muốn liên lụy nhiều người sao? Ngươi không phải là vua một nước sao? Vì mạng sống chính mình, mà không màng tính mạng người khác tánh mạng còn làm vua gì nữa chứ?”
Một khắc kia, Tiêu Uyên thật sự bị thuyết phục, nếu hắn ăn xong, đối phương liền thu tay lại, như vậy cuối cùng hắn không nghe lời đối phương, bị xuyên tim mà chết, thì có liên quan gì chứ?
Lão phu nhân thấy mặt Tiêu Uyên lộ vẻ chật vật, đi từng bước một tới gần, bà ta không có quá nhiều thời gian làm chuyện này, nếu tiểu tiện nhân Ninh Tương Y kia tới, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?
Cho nên bà ta ngay từ đầu đã có dã tâm, phong tỏa lối ra của Tiêu Uyên
“Tới đây, ăn nó, bằng không bên ngoài những người đó biết càng nhiều lại chết càng nhiều người hơn!”
Nàng càng tiến càng gần, cuối cùng, hai người cách nhau một bước chân.
“Được, ta ăn!”
Tiêu Uyên tựa hồ cuối cùng thỏa hiệp, hắn một tay nhân viên thuốc kia, một tay lại hướng về phía sau lưng cầm một cái bình hoa.“Lão yêu bà! Ta lần đầu tiên gặp người như bà, đi chết đi.”
Giọng nói tức giận Ninh Tương Y đùng đùng truyền đến, nàng trực tiếp phá cửa sổ mà vào, không màng bên ngoài đang giết người như rạ, mà như đội quân lao đến muốn giết chết lão yêu bà.
Một khắc nghe đến thanh âm kia, lão phụ nhân theo bản năng muốn lấy Tiêu Uyên làm tấm bia! Động tác Tiêu Uyên cũng rất nhanh, một bình hoa hung hăng nện lên trên đầu đối phương!
Máu chảy xuống, đầu của lão phu nhân tựa hồ kịch liệt đau đớn! Thậm chí có cái gì ở thái dương bà ta chảy ra! Ninh Tương Y sao lại tìm tới nhanh như vậy?! Thật là chết tiệt!
Lập tức bà ta bỏ qua Tiêu Uyên, mà trực tiếp nhảy từ cửa sổ khác nhảy đi! Ninh Tương Y trước không vội truy đuổi, ngược lại hỏi Tiêu Uyên, “Ngươi không sao chứ?!”
Tiêu Uyên lắc đầu, “Không có việc gì! Mau đuổi theo!”
Ninh Tương Y hơi do dự, “La Khải sẽ lập tức tới đây, ngươi cẩn thận một chút!”
Tiêu Uyên gật đầu, đối phương tuy đã rời khỏi ổ, nhưng Ngọc Hành là giang sơn của hắn! Hắn sẽ không chắp tay nhường lại như thế đâu!
“Y Nhi, làm phiền nàng, chỉ cần giết bà ta, những người xâm nhập kia sẽ như rắn mất đầu, ta sẽ dẫn người đi giải quyết!”
Ninh Tương Y gật gật đầu, “Được! Ta đây liền đi giết bà ta! Ngươi tự chăm sóc mình cho tốt!”
“Được!”
Ninh Tương Y cũng nhảy cửa sổ mà đi, mà Tiêu Uyên vội vàng buộc chặt vết thương rồi bước ra ngoài.
Trong sân tiếp tục la hét, chém giết, đến nỗi khuôn mặt luôn ôn hòa của hắn cũng lộ ra vẻ thù địch!
Lão phu nhân như đã đi xa hơn một chút, khiến cho hành động của những người tù hung hãn ban đầu bị chậm lại và tản ra xung quanh, tựa hồ cùng lão phu nhân giống như muốn chạy trốn.
Nhưng Tiêu Uyên sao có thể cho bọn họ cơ hội này.
Nói đến cùng, vẫn là trách hắn lúc trước đã quá mềm lòng!
“Bệ hạ!” Rất nhiều người thấy hoàng đế không có việc gì, lòng tin tăng lên nhiều, vốn dĩ đã kiệt sức, đột nhiên lại cảm giác có sức lực trở lại!
Tiêu Uyên che lại miệng vết thương, biểu tình lạnh lùng xưa nay chưa từng có!
“Tất cả nghe lệnh, viện quân sắp tới! Chờ thừa thắng xông lên, nhất định phải giết hết những kẻ xâm nhập vào đây!”
“Tuân lệnh!”
Không ít người hồi phục nói, vừa nghe có viện quân, sức lực thân thể dường như tăng thêm, hơn nữa những tù nhân đó phân tán đi, lòng tin của bọn họ tăng lên nhiều, đuổi giết tiến lên! Thế cục thuận lợi xoay chuyển!
Mà có Tiêu Uyên ở đó, quân lính lại càng vững lòng tin, có người tâm phúc, xem ra giải quyết kẻ xâm lấn này, chỉ là vấn đề thời gian.Ninh Tương Y đi khắp hoàng cung, gặp phải tù nhân ngày càng ít, nhưng bụng nàng hơi đau, hiển nhiên là kết quả của việc vận động quá mức…
Bé con ơi bé con à, thời khắc mấu chốt, mẹ chỉ có rất xin lỗi con!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ sau núi giả nhảy ra một tù nhân! Hắn hung ác hướng Ninh Tương Y tấn công! Ninh Tương Y tránh đi! Đang chuẩn bị chém một đau, sau lưng đột nhiên có sát khí hiện ra! Đã vậy còn có một âm thanh sắc nhọn, lúc Ninh Tương Y quay đầu lại, đầu đột nhiên đau xót!
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy kia lão yêu bà đánh lén mình.
Không ổn!
Nhưng dưới loại tình huống này, Ninh Tương Y chỉ kịp né tránh, tránh cho đối phương một đao đâm vào nơi quan trọng của nàng.
Mắt thấy một đao này sắp chém vào ngực của Ninh Tương Y! Trên mặt lão yêu phụ có chút dữ tợn này lộ ra một ý cười thỏa ý đắc thắng!
Nếu bắt không được Tiêu Uyên, bắt được Ninh Tương Y cũng là công lớn! Bà ta không có ý thức được mình đã hoàn toàn biến thành chó săn của người khác, thay vì cái gọi là quan hệ hợp tác mà cô đã bàn bạc trước đó.
Nhưng là giây tiếp theo, cả người bà ta giống như diều đứt dây bay đi, ngã trên mặt đất không biết sống chết.
Ninh Tương Y rơi vào một cái ấm áp ôm ấp, nhưng chủ nhân của cái ôm hiển nhiên có chút tức muốn hộc máu!
“Hoàng tỷ! Nàng đã làm gì?!”
Thanh âm của Ninh Úc rất gấp,hanh nhẹn, hiếm thấy hắn có khí thế hù chết La Khải và La Tiểu Thất rồi! Bọn họ thật không nghe lời!
Ninh Tương Y thầm kêu không xong, bởi vì đầu lại choáng váng, nàng dứt khoát nằm trong lồng ngực Ninh Úc bày ra trạng thái nhu nhược,vừa làm vừa yếu ớt, liền gây sự.
“Là bà ta dùng thanh âm chán chét kia kích ta! Ta không thể ngồi chờ chết.”
Vội vã chạy như bay trở về nên Ninh Úc chưa rõ lời này của nàng là thật hay giả, nhưng ánh mắt lại mãn hàm sát khí, dừng ở trên người của một lão bà đang từ từ bò dậy.
Ninh Tương Y nhân cơ hội nói, “Ninh Úc, ta cũng không dám tiếp xúc gần với bà ta quá, chàng đi bắt bà ta, bức ép bà ta, để bà ta khống chế những tù nhân đang chạy loạn kia được không? Trong cung đã chết không ít người, không thể thêm thương vong nữa!”
Ninh Úc cũng biết chính sự quan trọng, cho dù chuyện nhỏ kia đang trong lòng một khắc cũng không dù không nói thật, “Vậy nàng an phận chút, đi xa một chút chờ ta, nếu lại không nghe lời! Ta…”
Ninh Tương Y thè lưỡi, “Ta nghe lời, bảo đảm nghe lời, nếu có lần sau, tùy chàng xử trí là được!”.
Ninh Úc lúc này mới có chút không tha buông ra nàng, “Nhất định phải chờ ta!
Không được chạy loạn!”
“Được được được!” Ninh Tương Y nhanh như chớp chạy, vốn dĩ nàng cũng muốn tìm một nơi chờ Ninh Úc, nhưng trong quá trình chạy vội, nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên gấp gáp đổi hướng, hướng phía Tư Vô Nhan chạy tới!
Đối phương nếu bỏ chạy ra ngoài, việc này chỉ sợ không còn đơn giản như vậy, rốt cuộc muốn khống chế Tiêu Uyên,thời điểm nào cũng có thể xuống tay, vì sao lại cố tình làm lúc Tư Vô Nhan tới? Ninh Tương Y nghĩ tới một khả năng duy nhất chính là Đồng Loan Nghi kiêng kị năng lực của Tư Vô Nhan, không muốn hắn giúp bọn họ, cho nên mới sớm muốn xuống tay với Tư Vô Nhan!
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Ninh Tương Y đem lời Ninh Úc ném ra sau, hướng bên cửa cung mà chạy.
Vốn dĩ chỉ là suy đoán, nhưng không nghĩ tới lúc này đến bên cửa cung, trên mặt đất đã đổ xuống một đống xác người chết!
Cửa cung mở rộng ra, như là từ trong mở ra.
Mà trên mặt đất những người nằm đều không có vết thương, đột nhiên mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, rất hiển nhiên, là trúng nhuyễn cốt tán của Tư Vô Nhan!
Nhưng trên tường thành cũng không có bóng dáng của Tư Vô Nhan! Ninh Tương Y hơi hơi giật mình, nhảy lên của thành, phóng mắt nhìn lại, lại thấy bên ngoài đất cũng đầy người ngã xuống, trừ những tù nhân bị Tư Vô Nhan hạ gục, còn có quân cảu La Khải vây thủ cửa bên hông, đều bị độc ngã trên mặt đất.