Ở Ngọc Hành một tháng trước đã xảy ra một lần bạo động, đã được trấn áp xuống, nhưng lần này bạo loạn rõ ràng so với lần trước còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Một đám người không có lý trí tổ chức cướp bóc đốt giết, hung hãn không sợ chết, trấn áp rất lớn, mà lại không tìm thấy đầu nguồn, Tiêu Uyên đã sứt đầu mẻ trán cho rằng Đại Dục cũng sẽ sớm xuất hiện tình huống như vậy, cho nên xin Ninh Úc giúp đỡ.
Ninh Tương Y sắc mặt phức tạp, “Xem ra là Tuyết Sắc chạy đến... Hắn không chỉ chạy đến, còn đem toàn bộ thánh thạch dời ra ngoài. “
Liều lượng cổ độc cao như thế, không có nguyên liệu cũng không làm được.
“Sớm biết nên giết hắn...”
Ninh Tương Y tràn đầy tiếc nuối nói.
Chỉ là giết hắn cũng vô dụng, Tuyết Sắc không ra được, giải thích duy nhất chính là có người tìm được bảo tàng, giải phóng hắn ra, người kia, chỉ sợ là Tuyết Thiên Trọng.
“Đừng lo lắng.” Ninh Úc không sợ hãi, “Ta sẽ không để cho bọn hắn tổn thương nàng.”
Ninh Tương Y cũng không lo lắng cho mình, “Những người kia tâm lý bóp méo, ta sợ bọn họ gây hoa vô tội…”
Ninh Úc trấn an sờ sờ nàng, “Có ta ở đây, mưu kế của bọn hắn sẽ không được như ý “
Ninh Tương Y gật gật đầu, “Vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi Ngọc Hành đi!”
Ninh Úc có chút xoắn xuýt… Ngọc Hành có Tiêu Uyên ở đó, hắn thực tế không muốn thấy tên tình địch ngày xưa.
Ninh Tương Y cười trộm, “Nếu ngươi triều chính bận bịu không đi được cũng có không quan trọng, để ta đi!”
Ninh Úc ôm sát nàng, cắn răng nói, “ ta và nàng phải ở cùng nhau!”
Ninh Tương Y thấy hắn ghen, cười giống như con tiểu hồ ly, ở trong chuyện này… Không có cảm giác ghen tuông làm sao tình cảm thêm dày được?
Ngọc Hành, hoàng cung.
Tiêu Uyên nhíu mày nhìn sổ gấp, đột nhiên có chút nhức đầu vuốt vuốt cái trán, ban đầu đang duy trì mưa thuận gió hoà, nhưng là đột nhiên xảy ra chuyện này, dân chúng đều rất sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến Y Nhi đến, mặt mày hắn giãn ra không ít, trước đó Y Nhi mất tích, Ninh Úc nổi điên đi tìm kiếm, hắn cũng xuất không ít binh lực đi tìm… Hai tháng trôi qua, trong lòng hắn lực lao lực quá độ, còn tưởng rằng Y Nhi thật đã…
Nhưng thu được tin từ Đại Dục, biết Ninh Úc tìm được Y Nhi, hắn thở phào một cái thật dài, trong lòng đối với Ninh Úc có mấy phần bất mãn, nhất định là hắn không chăm sóc tốt Y Nhi, lần này Y Nhi đến, nhất định phải đối xử thật tốt với nàng.
Không đợi Tiêu Uyên nghỉ ngơi một lát, một tiếng khóc to truyền đến, Vân Cẩm vừa khóc vừa mạnh mẽ xông vào, cung nhân không còn cách, kia dù sao cũng là mẹ ruột của bệ hạ, bọn họ còn dám ngăn cản hay sao!
Tiêu Uyên nhìn thấy nàng bất giác nhíu mày, không mở miệng, Vân Cẩm đứng ngay trước mặt mọi người bắt đầu khóc lóc kể lể!
“Uyên nhi! Ngươi phải làm chủ cho ta! Vương Kính hắn không phải người!”
Tiêu Uyên cau mày phất phất tay, cung nhân liền đi xuống, lúc trước Y Nhi đề nghị, để Vân Cẩm “Bỏ mạng” giả chết, để lắng lại lửa giận của triều thần, trên thực tế, còn thay hình đổi tên, mang thai gả cho Vương Kính, thân phận Vương Kính cũng phất lên, không chỉ có chức quan, còn có đất đai.
Vốn kết cục tất cả đều vui vẻ, nhưng sau khi lấy chồng, Vân Cẩm đã qua quen thời gian dùng nam sủng như mưa, làm sao cam nguyện ở bên một nam nhân như Vương Kính? Bởi vậy, vừa sinh con xong liền bắt đầu làm yêu sách, lúc trước cũng không sao, Vương Kính lúc này đã có chức quan, một mình đảm đương một khu vực, làm sao có thể cho phép Vân Cẩm làm như thế? Không chỉ có không cho phép, Vân Cẩm còn kinh ngạc hơn, hắn cũng mạnh bạo nạp thêm tam thiếp, khoảng thời gian này, thực không giống Vân Cầm tưởng tượng!
Vân Cẩm mới biết trúng kế của Ninh Tương Y, thế nhưng là nàng đã không còn là Thái hậu, bởi vì Thái hậu đã “Chết”, nàng chỉ có thể cầu khẩn Tiêu Uyên, muốn Tiêu Uyên lấy lại công bằng cho nàng, để nàng trở lại cuộc sống trước kia thích làm gì thì làm.
“Mẹ, người đã không còn là Thái hậu, mà còn vừa mới sinh con, thực sự không nên chạy loạn khắp nơi.”
Vân Cẩm khóc không ra hơi!
“Ngươi còn biết ta là mẹ ngươi à! Lúc trước người để Ninh Tương Y tính toán lợi dụng mẹ, sao không suy nghĩ?”
Tiêu Uyên bị tức cười.
Lúc trước nàng mang thai, không muốn bỏ, cũng không muốn đến Hoàng Lăng tu hành đường lui Y Nhi cho nàng đã là tốt nhất, là nàng gây ra, không muốn sống thật tốt, sau khi lấy chồng còn hi vọng có nam sủng, còn muốn Vương Kính coi nàng như Thái hậu sủng ái kính nể, sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế?
“Nếu người lúc trước đồng ý bỏ hài tử đi tu hành ba năm ở Hoàng Lăng, cũng không có kết cục này, mẫu thân, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích.”
Vân Cảm thấy hắn kiên quyết, mở to hai mặt nhìn.
“Uyên nhi, ngươi thay đổi rồi!”
Nàng vừa khóc vừa nói, “Lúc trước ngươi không phải như vậy, lúc trước ta muốn cái gì, người đều sẽ tận lực thỏa mãn, từ khi nữ nhân kia xuất hiện, người liên thay đổi!”
“Cuối cùng là ai thay đổi?”
Thân làm con, vốn không nên nói mẫu thân không đúng, thế nhưng ngắn ngủi năm năm, hắn nhìn Vân Cẩm không còn một chút đơn thuần năm đó, lòng người tham lam, nàng mãi mãi cũng sẽ không thỏa mãn!
Lúc này, có cung nhân gõ cửa, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Bệ hạ, đã sắp xếp cung điện cho sứ thần Đại Dục xong rồi ạ.”
Tiêu Uyên gật gật đầu, quyết định tự mình đi xem, dù sao chỗ ở Y Nhi, một chút cũng không qua loa được.
Cho nên hắn nói với Vân Cẩm, “Nếu đã lấy chồng, thì cũng hãy sống thật tốt giống một cặp vợ chồng bình thường đi.”
Nghĩ đến gì đó, hắn lại thở dài một tiếng, “Vương Kính kia, trẫm sẽ làm cho hắn không nạp thiếp nữa, ngươi trở về đi!”
Sau đó mở miệng sai cung nhân đưa nàng ra ngoài.
Vân Cẩm không đạt được mục đích, có chút giận dữ cắn răng, nàng lau khô nước mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ, sứ thần Đại Dục tới sao? Mà lại Uyên nhi nhiệt tình như vậy, Ninh Tương Y khẳng định sẽ đến!
Nếu không phải tại Ninh Tương Y, nàng cũng sẽ không ném đi thân phận thiên hậu! Thù này, nàng sẽ ghi nhớ!
Lúc này Ninh Úc cũng đã chuẩn bị đầy đủ, có thể xuất phát.
Dưới tay hắn có sáu vị đại thần, được chia làm hai phái, hỗ trợ lẫn nhau, bình thường hắn không có ở đây, chính vụ đều do bọn họ thay hắn xử lý, chuyện gì xử lý không được, thì Bạch Sinh sẽ thúc ngựa đưa đến tay hắn, bình thường mà nói, cũng không tạo ra sai sót nào.
Tuy là Ninh Tương Y thấy Ninh Úc loay hoay phân thân đi giải quyết, có chút đau lòng, đúng thế, hắn lập một tân đế, lại đi khắp nơi tìm nàng, mặc dù đang đi tìm kiếm hắn cũng không quên chuyện chính vụ, nhưng vẫn đọng lại không ít việc, cho nên Ninh Tương Y nhân lúc hắn còn chưa trở về, liền cầm lấy bút, phê chuẩn sổ gấp cho hắn.
Chữ Ninh Úc là nàng dạy, cho nên nàng muốn bắt chước chữ viết của hắn cũng rất đơn giản, bình thường bọn họ vẫn thích dùng bút lông, nói là tôn trọng truyền thống, cho nên cho dù hiện tại đầu bút cứng đã phổ cập, ngoài một số trường hợp bắt buộc, tất cả mọi người vẫn có thói quen dùng bút lông.
Cho nên Ninh Tương Y luyện trên giấy mấy chữ, mới bắt đầu phê duyệt sổ gấp.
Bây giờ tân đế tuổi nhỏ, lại giao cho hoàng hậu ngày xưa, Thái hậu hiện tại nuôi dưỡng, từ khi Thái tử chết, Thái hậu cũng trở nên mất hồn mất vía, nhưng Ninh Úc nhớ ân tình Ninh Giác cứu giúp, cũng quan tâm nàng, nàng thời gian này sống rất tốt, nhưng tâm bệnh kia vẫn cứ không tốt lên.