Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 284: Chương 284: Tàn nhẫn




Vui vẻ? Hay là đau lòng…

Ninh Tương Y bị hỏi khó, mà vấn đề này, nàng cũng không muốn trả lời.

Cho nên nàng quay người chuẩn bị đi, lại bị Ninh Úc nắm thật chặt lấy!

“Hoàng tỷ, chỉ cần nàng trả lời vấn đề của ta, ta sẽ để nàng đi ngay.”

Ninh Tương Y có chút buồn bực, hất tay hắn ra, “Cái gì mà có vui vẻ hay không, phụ hoàng chỉ gọi ta đến dặn dò, không có gì khác!”

Ninh Úc chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Vậy nàng định sẽ đi khuyên ta à?”

“Có gì không được?” Ninh Tương Y không dám nhìn hắn, chuyên ánh mặt qua nhìn những cái cành lá héo úa,” Tiểu công chúa Lâu Diệp dáng vóc rất đẹp, khí chất cũng tốt, rất xứng đôi với người...”

“Đây là nàng thật lòng sao?”

Ninh Úc đứng đó, nhíu mày, hắn mặc áo đen đặc cầm bào mặt trăng như ngọc, chiếu hai con mắt phân minh lạnh lùng nhìn nàng, để nàng mỗi một chữ với áp lực nặng nề gấp bội.

“Ừm! Ta Thật lòng!” Nàng cắn răng dùng sức gật đầu, “Dù sao ta…”

Thế nhưng là một giây sau, nàng liền bị Ninh Úc khóa lại bờ môi!

Nàng liền mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên đẩy hắn ra!

“Ninh Úc!”

Nàng nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh cũng không có người, mới có chút nhẹ nhàng thở ra, hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Úc, “Ngươi điên rồi sao? Đây là ở hoàng cung, không phải tại tẩm điện!”

“Ỷ Hoàng tỷ là, ở tẩm điện thì có thể?”

Hắn ôm lấy Ninh Tương Y vuốt mái tóc xanh, cười nhẹ hỏi.

Ninh Tương Y mặt một chút đó, nàng nổi giận đùng đùng nói, “ tại tẩm điện cũng không thể!”

“Hoàng tỷ nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Giờ mà còn gặng hỏi vấn đề kia! Ninh Tương Y xù lông!

“Không biết! Tùy ngươi cưới ai thì cưới, ta có không quan tâm!”

Nàng vừa nói xong, Ninh Úc lại một lần nữa vòng tay qua sau gáy nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nhỏ của nàng để hắn thu lại những câu nói nàng vừa mới phát ra!

“Ngươi!” Ninh Tương Y một lần thoát ra, rồi một lần bị hôn vào! Nàng toàn thân đều căng cứng lên, sợ bị người nhìn thấy! Cuối cùng lấy sức nghiêng đầu đi, Ninh Úc còn không chưa thoả mãn tiếp tục hôn vào vành tai vào cổ của nàng.

“Ngươi thả ta ra! Ngươi điên rồi sao?!”

Ninh Úc ngừng lại, ôm nàng, cười nhẹ, đáy mắt như có lửa.

“Ta không điên, chỉ là hoàng tỷ quá không ngoan, luôn luôn để ta phải dạy bảo một chút mới được…”

Hắn sờ lên khóe môi nàng hỏi lại.

“Nàng thật sự là không đau lòng sao?”

“Không đau lòng! Ta…” Vui vẻ đến chết đi được!

Nhưng Ninh Úc lại hôn vào để ngăn chặn nàng, hai người trong hoàng cung còn làm chuyện như vậy đúng là không coi ai ra gì! Nếu là bị người khác nhìn thấy, Ninh Úc hắn thật sự sẽ mặc kệ hậu quả?!

“Không đau lòng à?”

Hắn ghé bên tai nàng lần lượt ép hỏi.

“Ta vui vẻ!… Vui!”

“Thật?”.

“Ta… Vui!”

Lần lượt bị hắn ngậm lấy mỗi ngăn chặn, Ninh Tương Y trong lòng như lửa cháy, Ninh Úc quả thực là muốn chơi với lửa!

“Thế nhưng là ta rất đau lòng…”

Đột nhiên, câu nói của hắn đập vào lỗ tai của nàng, để nàng kém một chút tâm thần bất định.

Nàng ngẩng đầu, Ninh Úc yêu nghiệt kia gương mặt kề sát trong gang tấc, hắn vốn lạnh lùng, tự phụ, cao ngạo, nhưng bây giờ, đáy mắt hắn lại bị thương rõ ràng như thế.

“Ta biết nàng đồng ý với phụ hoàng muốn khuyên ta thành thân, nhưng nơi này của ta rất đau, giống như bị nàng đâm một đao.”

Hắn nắm lấy tay Ninh Tương Y đâm vào tim của mình, rõ ràng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, nhưng là từng chữ nghẹn ngào bị thương, cuối cùng không thể nghe thấy.

“Cho nên ta mới muốn biết, nàng có cảm thấy khó xử, nếu như nàng cảm thấy đau lòng, ta nghĩ... Ta có thể được chữa lành mà không cần dùng thuốc “

Hắn cười khổ, “Thế nhưng nếu nàng không đau lòng, nàng vui vẻ...” Hắn dùng một chút, lúc lâu mới nói nửa câu nói sau.

“Nếu như nàng vui vẻ, ta cũng không còn cách nào, bởi vì ta sẽ đeo bám nàng đến lúc nàng chết.”

Ninh Tương Y sững sờ, bị hắn bức bách, nghe hắn nói lời như vậy, thực tế có chút không biết làm gì.

“Bây giờ nàng nói cho ta biết, nàng vui vẻ, hay là đau lòng?”

“… Ta..” Ta vui vẻ a

Nàng nghĩ là nàng có thể dễ dàng nói ra mấy chữ này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng lại phát hiện hình như bờ môi bị cái gì dính chặt, một chữ đều nói không nên lời.

Nàng chần chờ để Ninh Úc ánh mắt sáng lên.

“Hoàng tỷ, nàng nói thích ta à?”.

“Ta… Ta nói không!!” Ninh Tương Y vội vàng phản bác, thế nhưng lại bị Ninh Úc một tay ôm vào trong lòng!

“Không sao, không thích ta cũng không quan tâm, bởi vì nàng có thích ta hay không, đều là người của ta, ta thật sự rất vui, vì nàng đã chần chờ… Hôm nay, phụ hoàng làm nàng khổ sở đúng không?”

Ninh Tương Y muốn nói không đúng, thể học nhưng nàng lại không nói nên lời, chỉ có thể im lặng.

Ninh Úc càng cao hứng!

“Hoàng tỷ, ta xin lỗi, phụ hoàng khiến nàng khổ sở... Nhưng, ta sẽ không.”

Nói xong, hắn liền muốn hôn vào môi nàng.

Mà Ninh Tương Y lại khẩn trương tránh mấy lần, cuối cùng cũng không thoát, vẫn bị hắn hôn, hai thân thể gắn bó, như thế hoà vào, thân mật, hoàn toàn không để ý người ngoài.

Ngón tay bấu thật sâu vào bên trong vỏ cây, xa xa, Ninh Giác đứng phía sau cây, nhìn bọn họ, sắc mặt ảm đạm!

Hắn đã không cam tâm để Ninh Tương Y bị Ninh Úc kéo đi như vậy, cho nên tìm cớ đi theo, không ngờ lại tới nơi vườn hoa vắng vẻ này, tận mắt chứng kiến cảnh này.

Hắn… Hắn chưa từng có cơ hội được hôn nàng như vậy! Hắn cũng chưa từng được ôm nàng, tại sao Ninh Úc có thế? Hắn dựa vào cái gì?!!

Tim Ninh Giác giống như bị xé rách, cảm giác này, giống như lần trước Ninh Tương Y chúc hắn sớm sinh được quý tử, cũng đau tương tự?

Ninh Giác con mắt dần dần biến màu đỏ, hắn rất muốn đến tách hai người kia ra! Rồi chất vấn Ninh Tương Y, vì sao lại kháng cự hắn, sao lại không tìm cách từ chối Ninh Ủc! Hắn so với Ninh Úc kém nhau ở đâu! Hắn có chỗ nào không bằng Ninh Úc?!

Nếu bàn về quan hệ, Ninh Úc vẫn là đệ đệ mà nàng một tay nuôi lớn, hắn không được có nàng, sao Ninh Úc lại có thể!!

Hắn muốn lao ra! Giết chết nam nhân kia!

Chỉ cần Ninh Úc chết rồi, không còn có người nào đến đoạt bảo bối của hắn, đến lúc hắn làm Hoàng đế, Y nhi chính là Hoàng hậu của hắn, bọn họ có thể ân ái, cũng có thể rất vui vẻ, thế nhưng! Ninh Úc vậy mà muốn cướp bảo bối của hắn?! Chính là hắn! Là hắn!!

Vỏ cây bén nhọn đâm vào đầu ngón tay, chảy máu ra, nhưng Ninh Giác không hề hay biết, vẫn dùng sức bấu chặt.

—–hắn không thể đi ra ngoài, hắn thậm chí muốn chưa trông thấy gì… Hắn không thể đi ra ngoài, không thể!

Vừa phẫn nộ vừa bị thương và cả bất lực! Để hắn hận không thể tàn phá toàn bộ thiên hạ! Hận không thể khiến tất cả mọi người chết đi, để chỉ còn lại hắn và nàng!

Ninh Tương Y chịu không được, Ninh Úc hắn dừng lại kiểu thân mật này không? Nơi này là hoàng cung!

Nàng lại một lần nữa tránh thoát, lần này, Ninh Úc không có tức giận, ngược lại nhàn nhạt cười.

“Hoàng tỷ, đừng nóng giận…”

Ninh Tương Y trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý đến hắn!

“Hoàng tỷ, ta cam đoan, ta nhất định sẽ không lấy bất kì kẻ nào, ngoại trừ nàng.”

Ninh Tương Y lập tức giật cả mình!

“Cũng không phải ta muốn ngươi không cưới! Người có yêu có cưới hay không thì tuỳ!”

Hung dữ nói xong, nàng chạy nhanh như chớp, không muốn cùng Ninh Úc dây dưa tiếp.

Hiện tại Ninh Úc thật giống như một kẻ lưu manh, động một chút lại muốn chiếm lấy nàng!

Ninh Tương Y sau khi đi, Ninh Úc cảm giác được quay đầu nhìn, mà lúc này, Ninh Giác đã nhanh chóng nép phía sau cây.

Bộ áo bào đen áo lộ ra một góc, để Ninh Úc nhìn thấy rồi nở nụ cười tàn nhẫn

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.