Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 690: Chương 690: Thăm dò trong đêm




Tiêu Chu vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y lợi hại như vậy!Dưới vòng vây của mấy chục người, vẫn còn sức chiến đấu, nếu như kinh động nhiếp chính vương bên kia thì làm sao bây giờ?

Dưới sự bất lực,hai mắt hắn đỏ lên, trong miệng hắn bỗng phát ra một tiếng còi bén nhọn!

Trong nháy mắt đó, tất cả sát thủ thực lực tăng vọt! Ninh Tương Y lại cảm giác được đại não toàn thân đau nhức! Nhưng trước cơn đau nhức đó, nàng còn kinh hãi nghĩ, vì cái gì Tiêu Chu cũng có thể lợi dụng thánh thạch phát ra âm thanh?

Bởi vì bất ngờ, Ninh Tương Y ôm lấy đầu kêu thảm một tiếng ngồi xuống!

Tiêu Chu vui mừng! Vừa tiếp tục quấy nhiễu nàng vừa sai người đến khống chế sau đó mang đi!

Đáng thương cho Ninh Tương Y đầu đau như muốn nổ tung, lại còn phải giơ kiếm ngoan cố chống lại, nàng khẽ cắn môi, quyết định giết người thoát ra khỏi vòng vây, chạy trốn trước rồi nói!

Nhưng một giây sau, một cơn gió đánh tới, cả người Tiêu Chu bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên một tảng đá! Hắn nôn ra máu!

Hắn giằng co, nhìn thấy Ninh Úc, trong mắt hiện lên hận ý không thể giải thích!

“Nhiếp chính vượng… Thật là uy phong đó!”

Hắn cắn răng, nhìn Ninh Úc nđánh bại tất cả thuộc hạ của mình, sau đó đem Ninh Tương Y ôm vào trong ngực, kém một chút, hắn đã có thể thành công!

“Nhưng ngươi vì cứu nữ nhân của ngươi, lại hi sinh toàn bộ người trong làng, thật sự là tàn nhẫn!”

Nói xong, bên kia ánh lửa nổi lên bốn phía, không có Ninh Úc ngăn cản, những người nổi điên còn lại cứ thế lao vào, tiếng kêu to không ngừng.

Những âm thanh quấy nhiễu biến mất, Ninh Tương Y vỗ đầu, có chút lo lắng nhìn Ninh Úc, Ninh Úc trấn an nàng, “Không sao, Tiểu Thất đã đánh thức dân làng mang đi.”

Tiêu Chu nghiến răng nghiến lợi, “Vậy các ngươi cũng không thể giết ta! Trong cơ thể ta có cổ độc gốc! Ngươi giết ta, hơn hai ngàn người kia đều phải vì ta chết theo!

Ninh Tương Y nghe vậy, cười lạnh, “Đồng Tâm Cổ là hai người cùng uống cổ độc, một người có thể khống chế người còn lại, nhưng ngươi có thể sử dụng tác dụng của cổ độc khống chế nhiều người như vậy, đã sớm vượt qua phạm vi đồng tâm cổ, ngươi chết bọn họ cũng sẽ chết, ta không tin.”

Tiêu Chu sắc mặt trắng nhợt, “Ngươi thử một chút thì biết! Đáng thương Tiêu Uyên thật tình đợi người như thế, người lại thảm sát con dân của hắn không có chút nào nương tay!”

Ninh Tương Y đột nhiên đưa tay, một thanh kiếm sau lưng Tiêu Chu bị Ninh Tương Y lao đến, trên đường đi thuận tiện xuyên thủng ngực Tiêu Chu!

Nắm lấy cây kiếm đẫm máu này, Ninh Tương Y cười một tiếng, “Thử xem thì thử xem, người yêu cầu thế này, ta tất nhiên sẽ thỏa mãn ngươi.”

Tiêu Chu không thể tin nhìn xem ngực học mình, miệng hộc máu tươi.

“… Ngươi... Người chẳng lẽ không sợ, không sợ bọn họ thật sự sẽ chết sao?!”

Hắn thấy, Ninh Tương Y tuyệt đối không phải là một kẻ thảm sát người vô tội.

Ninh Tương Y nhìn hắn quỳ rạp xuống đất, mới yếu ớt nói, “giữ lại tính mạng của ngươi và nó, để người dùng nó khống chế những người làm khác chuyện xấu, không? bằng cùng nhau chết đi! cũng là vì ta tin tưởng phán đoán của ta, ngươi không có khả năng nắm giữ sống chết của nhiều người như vậy “

Sắc mặt nàng kiên định, một là tin tưởng mình, hai là vào thời điểm quyết định giữ hay bỏ, nàng so với người khác đều vô cùng tàn nhẫn hơn bất cứ ai!

Sau khi Tiêu Chu chết, những kẻ bạo loạn kia đột nhiên tỉnh táo lại, cũng có vài người thẫn thờ nhìn bốn phía, nổi điên tìm đồ ăn, Ninh Tương Y để Ninh Úc thả nàng xuống, sau đó nàng vung lên kiếm, chặt đứt yết hầu của Tiêu Chu!

Quả nhiên, ở trong yết hầu hắn, có một khối đồ vật thô sáp, rốt cuộc Tuyết Thiên Trọng bọn họ làm cái gì, có thể khiến người ta trực tiếp sử dụng thành thạch mà không lâm vào hôn mê, hơn nữa còn có thể dùng thánh thạch để phát ra âm thanh?

Nó giống như việc biến con người thành động vật.

Lúc này, đại quân đã tới, Ninh Tương Y nói với Ninh Úc, “ người ở lại, mang những người trúng độc kia về, mà thi thể của người này cũng phải mang về nghiên cứu một chút, ta đi trước một bước!”

Ninh Úc nhíu mày, “Nàng muốn đi đâu?Ta cùng nàng đi!”

Ninh Tương Y lắc đầu, “Những người trúng độc mặc dù mất đi khống chế, nhưng muốn bắt được bọn họ rất phí công, thời gian cấp bách, người nên ở lại trấn áp là tốt nhất, mà Tiêu Uyên ca ca đang gặp nguy hiểm, ta nhất định phải nhanh chóng trở về!”

Ninh Úc không yên lòng, “Nếu như gặp lại dạng người có thể quấy nhiễu nàng thế này thì phải làm như thế nào cho phải? Hoàng tỷ, ta không cho phép nàng lâm vào bất kỳ nguy hiểm nào “

Ninh Tương Y đang gấp rút, nhưng Ninh Úc lại sợ, nếu lúc nãy hắn tới trễ một bước, chẳng phải hoàng tỷ bị những người này bắt đi rồi sao?

Ninh Tương Y thấy hắn lo lắng, khe khẽ thở dài, tiến lên ôm cổ đặt lên một nụ hôn, trong gió tuyết, hai người dựa vào nhau lưu luyến.

“Yên tâm, ta không đi đâu xa, những cơn bão tổ này, chúng ta nên cùng nhau đối mặt.”

Mắt Ninh Úc như ngọ có chút ảm đạm.

Vậy nàng phải đồng ý với ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể bỏ ta lại, đều phải cẩn mà sống sót!”

Ninh Tương Y cười ngọt ngào, Ninh Úc gần như say mê bởi nụ cười trên miệng nàng.

“Yên tâm đi, ta có ngươi, có con, thật sự không nỡ chết, cho dù đối đầu với cả thế giới, cho dù ta sống sẽ khiến cho máu chảy thành sông, ta cũng phải sống! Sẽ không để người lại một mình!”

Ninh Úc lúc này mới cúi đầu hôn nàng một cái, thở dài.

“Ta luôn luôn không có cách nào giữ được nàng.”

Ninh Tương Y nghịch ngợm cười một tiếng, ““Vậy thì ta đi! Hẹn gặp lại trong cung sau!” “Ừm.”

Thấy Ninh Tương Y đi xa, toàn thân Ninh Úc đều tỏa ra hơi lạnh! Những người này thật sự là rắc rối! Hắn chỉ muốn cùng hoàng tỷ sống thật yên bình, nắm tay đi khắp nơi, chứ không phải ở chỗ này giải quyết từng chuyện phiền toái!

Ninh Úc nhanh chóng đem đại quân giết trở lại, nhanh chóng khống chế hết thảy người trúng độc, địa lao hoàng cung hẳn phải đông như pháo đài rồi?

Ninh Tương Y dùng khinh công bay vọt, cả người lòng nóng như lửa đốt!

Nếu thật sự Tiêu Uyên ăn vào Đồng Tâm Cổ, cũng không biết khống chế người khống chế hắn sẽ là ai? Tuyết Sắc, Tuyết Thiên Trọng?

Không được! Nàng không thể để cho Ngọc Hành biến thành chiến trường, rơi vào tay những kẻ buồn nôn kia! Tiêu Uyên ca ca! Người tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!

Vân Cẩm ngập ngừng nhìn viên thuốc trong tay.

Nàng cũng không biết Đồng Tâm Cổ có hai loại một viên mẫu và một viên con, nàng chỉ biết, đối phương cho nàng hai viên thuốc, hai hình dạng, nàng lúc ấy dùng một người làm thí nghiệm, phát hiện người kia vậy mà thật sự nghe lời, lúc nàng không ra lệnh, đối phương tất cả đều bình thường, nhưng lúc ra lệnh, đối phương lại gọi thì đến đuổi thì đi.

Đối với viên cổ độc còn lại này, nàng có chút do dự, nên cho Uyên nhi, hay cho Vương Kính?

Kỳ thật cho Vương Kinh cũng không tệ, khiến hắn cho phép nàng tùy ý phóng túng, muốn làm gì thì làm, thế nhưng…

Vừa nghĩ tới mặt Ninh Tương Y đắc ý kia, cùng nhi tử đã bị đối phương mê hút hồn, còn nghe lời Ninh Tương Y răm rắp, nàng đã cảm thấy khó chịu!

Nếu nhi tử sử dụng độc cổ, chuyển sang nghe lời nàng, hờ hững Ninh Tương Y… Nghĩ đến chỗ này, Vân Cẩm đột nhiên có chút kích động, sau đó nháy mắt hạ quyết tâm.

Nàng căn bản không biết, độc dược trong tay nàng, viên mẫu độc ở trong cơ thể người khác.

Đêm dài, nhưng trong hoàng cung đèn đuốc vẫn sáng trưng, không còn cách, vừa mới phái một vạn người ra ngoài trấn áp bạo loạn, Hoàng đế không ngủ được chờ tin, cung nhân cũng chỉ có thể ở bên cùng nhau chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.