Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 536: Chương 536: Thánh địa bảo tàng




Rừng Vô Vọng, phía Nam, có một ngôi nhà tranh vách đất sắp đổ.

Một người mù đang dùng cơm, đồ hắn ăn có thể nói thô không chịu nổi, đen sì căn bản không nhận ra là gì, nhưng hắn giống như đã mất vị giác, chỉ muốn no bụng.

Một nam nhân mặc quần áo lộng lẫy đứng một bên, nghĩ thật sự trong ngôi nhà này không có chỗ nào đứng được! Càng đừng nói đến chuyện ngồi!

“Không ngờ, đệ nhất đại trưởng lão võ công thiên hạ thế mà lại nghèo túng đến mức này, chậc chậc… Thật là khiến người ta thương tình.”

Nam nhân mặc hoa phục trong mùa thu còn đong đưa quạt xếp, một bộ dạng thư sinh quý phái, còn tên mù lòa lại ngửi được trong không khí có mùi hôi thối, bỏ chén bể trầm giọng nói.

“Ngươi lại đi cắt da của ai? Nhanh ra khỏi nhà của ta, mùi thối kia khiến ta mất hết khẩu vị!”

Tên mù lòa làm cho đối phương thu lại cây quạt, giận dữ! Nhưng đúng như là tên mù lòa nói, lớp da này không phải của mình nên mới nổi giận, cho nên hắn giận thì giận, cho dù ánh mắt hung dữ như có thể ăn thịt người, nhưng khóe miệng của hắn nhưng vẫn mang theo một theo một nụ cười an bình, không có một chút thay đổi.

“Không sao, ngươi hung dữ với ta cũng được, nhưng đừng hù doạ người sắp tới đây… Nàng thật sự thông minh, mới đó mà đã có tấm bản đồ hoàn chỉnh, đáng thương... Ta mất mười năm cũng không tìm được… Hoá ra ngươi lại giao cho Tuyết Tiếu! Hắn trời sinh thân phận đã như người vô hình, khó trách ta không nghĩ ra hắn…”

Nói xong, hắn lại tiếc nuối thở dài, “Nếu sớm biết thì tốt, ta nhất định sẽ giết Tuyết Tiếu, rồi trực tiếp mang bản đồ đến đưa cho nàng, không cần chờ lâu như vậy.”

Lời nói của hắn cuối cùng đã khiến tên mù tức giận, hắn trừng nam nhân kia một chút.”Ai cũng đừng hòng đi thánh địa!Trừ phi ta chết!”

Lúc nói lời này, khí thế bộc phát! Khiến nam nhân mặc hoa phục lui lại mấy bước! Nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười độ lượng, nói khẽ.

“Ông trời đã chú định người diệt thế, ngươi… không ngăn được nàng!”

Tên mù cười nhạo, duỗi lưng mệt mỏi như khoa trương, “… Cũng chỉ vì các ngươi bị hám lợi làm lòng dạ đen tối, mới có thể tin tế tự, tin Tà Thần! Mau cút ra khỏi nhà của ta! Nhìn thấy ngươi thật buồn nôn! Yên tâm đi, chỉ cần một ngày ta còn sống Người chết cũng đừng hòng đi vào trong Thánh Địa!”

Nam tử mặc hoa phục cười lạnh một tiếng, cũng không miễn cưỡng, hắn không tìm thấy bản đồ, nhưng Ninh Tương Y có thể, hắn vào không được, nhưng có thể đi theo Ninh Tương Y đi vào! Hắn tin, nữ tử kia sẽ không khiến cho hắn thất vọng!

Dù sao đã chờ nhiều năm như vậy, cũng không thể không chờ thêm nổi mấy ngày…

Nghĩ như vậy, hắn thản nhiên rời đi, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Chờ nhiều năm như vậy, rốt cục đã tới rồi sao?

Hắn đi không lâu sau, Ninh Tương Y đến.

Thấy cửa mở toang, nàng thò đầu vào, “Có ai không?”

Giọng nói trong veo rất êm tai, chỉ cần nghe qua âm thanh,cũng có thể nhận biết được là một nữ tử hoạt bát.

Tên mù lòa dừng tay lại, cô nương này... Chính là hài tử của Tuyết Liên sao?

Ninh Tương Y thấy không ai trả lời, có chút hiếu kỳ đi vào bên trong, nhưng Ninh Úc lại giữ nàng lại, kéo nàng đến sau lưng, mình đi vào trước.

Căn nhà này thật là quá bẩn, Ninh Úc nhíu mày, sau đó liếc mắt đã thấy một nam nhân uy nghiêm ngồi trong góc gần đó, quả nhiên, là một tên mù lòa.

“Ai vậy, nơi này không chào đón người lạ! Ra ngoài!”

Tên mù lòa đột nhiên lên tiếng, giọng nói vô cùng mất bình tĩnh! Nhưng mặt lại hướng về phía Ninh Tương Y, hắn có thể ngửi được mùi trên người Ninh Tương Y, loại hương ngọt ngào, mê hoặc tâm trí.

Ninh Tương Y bị dáng vẻ bẩn thỉu của hắn mà giật mình, nàng vừa trốn sau lưng Ninh Úc, tên mù lòa cũng “Nhìn” theo qua, có phải mù thật hay không vậy…

Nàng nói, “ ta không phải người lạ, ta là con gái duy nhất của Tuyết Liên!”

Nàng thấy dáng vẻ đối phương bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết thân phận của nàng, không khỏi hỏi, “Ngươi là trưởng lão Tuyết Tộc?”

Ninh Tương Y lập tức nghĩ ra mấu chốt! Cũng đúng, cái lão già hái thuốc kia không biết võ công, mà trưởng lão Tuyết Tộc là đại nhân vật, không biết võ công mới lạ, có lẽ… Vị này mới là trưởng lão, mà cái lão già đi hái thuốc chết kia, là một vị y phu…?

Không thể không nói Ninh Tương Y có thể tìm đến nơi này, người khác chắc chắn cũng có thể, đồ vật đặt ở chỗ hắn, cho dù hắn võ công cao cường cũng không an toàn, không bằng đề phòng người khác đến đó, lấy đi đặt ở một nơi, tất cả mọi người đoán không được.

Nhưng đều duy nhất nàng không nghĩ tới chính là, võ công của vị trưởng lão này, so với nàng tưởng tượng còn cao hơn nhiều!

Lão ngồi ở đókhông hề cử động, những lời nói ra lại như chuông đồng, khí thế bức người!

“Nữ nhi của Tuyết Liên thì sao? Lập tức rời đi! Nếu không ta sẽ khiến ngươi hộc máu tại chỗ!”

Rõ ràng không có bao nhiêu âm thanh, nhưng khi rơi vào tai Ninh Tương Y lại cảm thấy hoa mắt đau đầu! Trong lòng nàng âm thầm đề phòng, võ công của người đàn ông này, nói không chừng còn mạnh hơn nàng!

“Muốn ta rời đi cũng được!”

Ninh Úc đỡ Ninh Tương Y, lạnh lùng trừng mắt lão nhân kia. Ninh Tương Y lại ra hiệu Ninh Úc yên tâm, lại nói, “ bây giờ ta đã có được tấm bản đồ hoàn chỉnh, bất cứ lúc nào đều có thể đi tìm bảo tàng Tuyết quốc, ta tới nơi này, chỉ muốn hỏi ngươi mấy chuyện thôi! Nếu ngươi trả lời, ta lập tức đi ngay!”

Lão mù lòa im lặng trong chớp mắt, hồi lâu mới không nhịn được nói, “Hỏi mau! Hỏi mau rồi cút!”

Ninh Úc có chút nhíu mày, cái này người này dám nói chuyện với Hoàng tỷ kiểu này!

Ninh Tương Y sợ Ninh Úc tức giận, vội vàng hỏi, “Ai cũng nói bảo tàng Tuyết Tộc, ngay tại Thánh Địa Tuyết Tộc, vậy tại sao người Tuyết Tộc lại không biết bảo tàng ở đâu, còn phải dựa vào bản đồ để tìm vị trí? Còn người âm thầm luôn muốn khống chế ta là ai? Những đều này người nhất định biết!”

Tên mù lòa nghe vậy, đột nhiên cười cổ quái, hắn đứng dậy, tùy tiện “Dò xét từ trên xuống dưới” Ninh Tương Y nhìn nhìn chút.

Biết rõ hắn không nhìn thấy, nhưng Ninh Tương Y vẫn không thích bị hắn “Nhìn chằm chằm” kiểu này, giống như không thể giấu được thân thể.

“Bảo tàng Tuyết Tộc… Thánh địa…” Mù lòa cười nhạo một tiếng, “Thánh địa chỉ có Tuyết Liên có thể tự do ra vào trong đó, những người khác tất nhiên không biết ở đâu…”

Ninh Tương Y có chút không hiểu cho lắm, chờ hắn nói tiếp.

Tên mù lòa đứng ở trong bóng tối, Ninh Tương Y không thấy rõ bộ dạng, chỉ biết là một người vóc dáng cao lớn lại rất lôi thôi.

“Trước kia Tuyết quốc, thánh địa và Vương thất không xâm phạm lẫn nhau! Thánh địa cách ly với thế giới, sư phụ của ta… Chính là trưởng lão đời cuối cùng của thánh địa, là hắn tập hợp lại những người ưu tú, cùng bảo vệ bảo vật trong thánh địa đã tồn tại trăm năm, là một đồ vật đáng sợ…”

Hắn dường như không để tâm khi nói về chuyện này, dăm ba câu chung chung, “Bảo vật xuất hiện, tin tức lan truyền nhanh chóng, sau khi Tuyết quốc đế Vương biết được, liền sinh lòng tham lam, cho dù biết thứ này có tác dụng đáng sợ, nhưng hắn vẫn thăm dò không thôi, đầu tiên là nghĩ cách cưới nữ nhi của sư phụ, cũng chính là Tuyết Liên, sau đó… Mượn tay Tuyết Liên, trộm được một phần bảo vật.”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.