Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 206: Chương 206: Thống khổ khiến người ta ngạt thở




Ninh Tương Y yên lặng khiến Ninh Úc thỏa mãn xong lại thấy hơi bất an... Mỗi khi nàng muốn làm một số chuyện khiến hắn không vui thì sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, điểm này làm hắn hận đến nghiến răng. “Vì sao tỷ không phản kháng?"

Ninh Úc buông nàng ra, trầm giọng hỏi: “Tỷ không đẩy đệ ra là bởi vì trong lòng tỷ có đệ sao?"

Ninh Tương Y nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.

Nàng im lặng khiến lòng Ninh Úc đau xót, có điều không sao cả, hắn vực dậy tinh thần, lại hỏi. "Lần trước tỷ đã nói, nếu như đệ yêu tỷ thì phải dựa vào thực lực của đệ... Bây giờ đệ bắt được tỷ..."

Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng. "Tỷ có còn đi không?"

Hắn cẩn thận suy nghĩ như vậy, lòng tràn đầy chờ đợi nôn nóng chỉ vì câu trả lời của nàng.

Thế nhưng Ninh Tương Y nhìn thấy đôi mắt chân thành tha thiết của hắn, trong lòng biết hắn thật sự không buông xuống được tình cảm này, nàng im lặng chớp mắt một cái, cuối cùng chậm rãi nói. "Tỷ còn có việc phải làm”

Lần này khiến người vốn dịu dàng như hắn đột nhiên bộc phát khí thế! Tay hån nằm chặt cổ tay nàng, không hề buông lỏng! "Đệ có thể hỏi vì sao không?"

Có việc phải làm? Dùng lý do này, nàng coi hẳn là trẻ con sao?!

Hắn cố gắng đè nén tức giận và phẫn hận của mình, sợ làm tổn thương nàng, thế nhưng càng sợ nàng rời đi hơn, như vậy... Hằn thực sự sẽ không nhịn được làm tổn thương nàng!

Ninh Tương Y thở dài, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng mơ màng, nhưng vẫn kiên định như cũ. "Nói như vậy đi... Thực ra tỷ không muốn hãm sâu vào trong tình yêu, cũng không có sức lực để chặn miệng lưỡi thế gian, càng không muốn mang đến phiền toái cho đệ.” "Không hề phiền phức!"

Ninh Úc vội vàng nói: “Cho dù tỷ mang đến cái gì đều là ban ơn cho đệ, không phải phiên phức..."

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới, khiến cõi lòng tràn đầy giết hại của hắn sinh ra một tia biết ơn. "Cũng không cần tỷ đi ngăn chặn lời đồn, chỉ cần tỷ gật đầu... Đệ sẽ làm tốt mọi chuyện! Bất cứ ai dám nói lung tung, đệ đều sẽ khiến hắn chết không yên ổn! Tỷ... Không cần quan tâm gì cả." “Về phần hãm sâu vào tình yêu... Vậy chẳng lẽ không tốt đẹp sao? Tỷ sẽ được đệ coi như bảo bối, cưng chiều cả đời, vì sao tỷ không muốn?”

Nói đến đây, hắn đột nhiên hơi thống khổ: "Hay là nguyên nhân tỷ không muốn chỉ là bởi vì đối phương là đệ?"

Ninh Tương Y đưa tay vỗ lưng hắn, thở dài một hơi. "Không phải bởi vì đệ... Không lấy chồng, không yêu người khác là quyết định của tỷ, với ai cũng như vậy thôi." "Vi sao?!"

Ninh Úc vùi đầu vào cổ nàng, trầm giọng chất vấn nàng!

Hån thống khổ như vậy, cả người đang than khóc bởi vì mong mà không được, vì sao... Người hắn yêu hết lòng lại không muốn yêu ai, một chút xíu tình yêu cũng không muốn chia cho hắn, mà thứ nàng muốn cho hắn chỉ là tình thân đáng cười đó sao!

Vì sao?

Chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y đột nhiên nhớ tới câu nói trước khi chết của nàng ở kiếp trước...

Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến bọn họ không sống tốt...

Nàng lắc đầu liên tục, giũ bỏ những suy nghĩ này, lại nghĩ tới trước trận chiến ban đầu, lúc thực hành, Ninh Giác kéo tay nàng nói...

Cho dù khi nào trở về, đời này đều không phụ nhau.

Về sau trong đầu vụt ra vẻ mặt đạt được ý nguyện của Diệp Khuynh Vãn, cùng sát ý không hề che giấu của Ninh Úc với nàng!

Nàng giật mình!

Bỗng nhiên nàng nhớ ra mình từng thề trước phật... kiếp sau, nàng sẽ không yêu ai nữa.

Đúng vậy, nàng sẽ không yêu ai nữa, không yêu thì sẽ không hận, không oán, không nhớ thì sẽ không khổ!

Cảm giác được tâm tình Ninh Tương Y đột nhiên trở nên dứt khoát, Ninh Úc nén nhịn những thôi thúc khát máu, hỏi từng chữ một! "Cho dù chỉ ở bên cạnh đệ, được đệ yêu thương cũng không được à?!"

Hắn lui ra phía sau, đè xuống tất cả thống khổ, miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng thỉnh cầu. "T... Tỷ có thể không yêu đ.." Không thể, không thể "Chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ... Được đệ yêu là đủ, điều này cũng không được à?!"

Ninh Tương Y nhìn hắn, hắn càng ngày càng giống nhiếp chính vương ở kiếp trước, hắn chuyên quyền đoạt thế, mỉm cười cướp mất quyền lực của nàng từng chút một.

Có thứ, có thể quên đã sớm quên rồi, ví dụ như thù hận, thế nhưng không thể quên nổi, nàng làm thế nào cũng không thể quên được, ví dụ như vết thương.

Tình yêu là thứ đẹp nhất thế gian này, không phải bởi vì nó ngọt ngào nhất, mà là nó có tác dụng trong thời gian hạn định ngắn nhất, mạo hiểm nhất, càng nguy hiểm càng trầm mê.

Cho nên nàng lắc đầu, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng lạnh lùng mà kiên định! Nàng không cần chịu ảnh hưởng của bất cứ ai, kiếp này nàng chỉ muốn sống vì mình!

Hai mắt Ninh Úc dần dần sâu thẳm rồi đỏ rực!

Sát khí trên người hắn không ngừng gia tăng, lan tràn ra ngoài! Nhưng vẫn luôn đè nén ở điểm giới hạn, kiềm chế chặt chẽ để không bộc phát.

Cuối cùng hắn chỉ hỏi một câu. “Rốt cuộc phải như thế nào tỷ mới thuộc về đệ?”

Ninh Tương Y nhắm mắt để tay lên ngực tự hỏi lòng mình.

Đã hơn một năm nay, hắn vẫn không chịu từ bỏ nàng, như vậy nàng sẽ ép hẳn từ bỏ.

Cho nên, nàng ép mình lạnh mặt xuống, thản nhiên nói. "Tỷ vẫn luôn thuộc về đệ, có điều với thân phận tỷ tỷ, nếu như đệ không muốn, chúng ta vẫn có thể... Làm người dưng."

Người dưng!

Một câu này khiến mặt Ninh Úc mất hết vẻ hồng hào!

Sát khí vốn đang kiêm chế dường như biến mất trong khoảnh khắc! Chỉ còn lại sợ hãi và bất an!

Trái tim hắn giống như bị ngàn đao chém, đau tê tâm liệt phế! Thậm chí hắn không thể tin được đây lại là lời hoàng tỷ nói với hắn! "Người dưng?"

Trong nước, hắn lui lại, suýt nữa không khống chế được cơ thể mình chìm vào trong nước!

Hồi lâu sau hắn mới đứng vững, chỉ vào mình rồi khẽ hỏi lại. "Người dưng?”

Ninh Tương Y nhìn sắc mặt điên cuồng của hắn, lòng không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng không nói gì!

Bởi vì một khi nàng chấp nhận Ninh Úc, Ninh Giác tất nhiên sẽ không cam lòng, hơn nữa giữa bọn họ lại là thân phận ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội, địa vị bọn họ như thế... Với bọn họ mà nói, tình cảm này sẽ chỉ là phiền phức.

Có lẽ khi mới bắt đầu vẫn sẽ vì tình yêu mà sẵn lòng giải quyết những phiền phức đó, nhưng về sau phiền phức càng ngày càng nhiều, thậm chí đến khi uy hiếp được bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ phiền chán, một ngày chán ghét, đến lúc đó, nàng nên tự xử như thế nào?

Mà chính nàng cũng là một người ghét phiền phức.

Cho nên thứ cảm tình này tốt nhất vẫn nên quên đi thì hơn.

Nàng không cần, không có thời gian, có lẽ cũng không dám thử.

Cho nên nàng hạ quyết tâm nói: “Chúng ta là tỷ đệ, là sự thật không thể phủ nhận, có lẽ đệ không sợ bị người ta nắm được nhược điểm ác ý hãm hại, không sợ đồ phiền phức như tỷ mang đến vô số phiền phức, không sợ rơi vào yêu hận tình thù dây dưa không dứt, nhưng... Tỷ sợ."

Nói xong, nàng quay người muốn đi, nhưng lại bị Ninh Úc nắm chặt! Hắn bỗng nhiên dùng sức ôm Ninh Tương Y lên bờ, trên đồng cỏ, hắn đè nàng thật chặt!

Vừa rời khỏi nước, gió thổi tới, bởi vì lạnh mà người nàng hơi co rúm lại, nhưng hai mắt nàng trong trẻo, hơn nữa không nhìn dáng vẻ thống khổ của Ninh Úc, kiên định không thay đổi. "Ai muốn làm tỷ đệ với tỷ?” Hắn cười, tiếng cười càng ngày càng lớn: “Đệ chỉ muốn làm nam nhân của tỷ! Những chuyện tỷ nói đệ đều không sợ, không quan tâm, tỷ sợ, đệ sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho tỷ, bây giờ... Tỷ trở thành nữ nhân của đệ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.