Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 170: Chương 170: Thủ dữ




Đại tướng quân Lâu Diệp không chệch một tên mà cũng có lúc lỡ tay!

Mắt hằn ta xảy ra vấn đề sao?

Không không... mắt hắn ta không có vấn đề, là Ninh Tương Y ra tay quá mức tàn nhẫn! Từ nhổ tiễn đến đâm vào hốc mắt kẻ địch! Động tác của nàng hoàn toàn là hành động theo bản năng, chỉ có trí mạng, không có tình người!

Nàng chính là thú dữ!

Máu trên người Ninh Tương Y rơi vào trên mặt Ninh Úc, hắn gần như biết chắc đó là máu của Ninh Tương Y!

Kích thích mãnh liệt này khiến hắn ta bỗng nhiên mở mắt! Sau đó trơ mắt nhìn thấy nàng rút mũi tên ra đâm vào mắt kẻ khác!

Bởi vì nhổ tên, lại một dòng máu bắn ra rơi vào mặt hắn, chảy vào trong miệng hẳn, loại cảm giác này... giống y như lúc năm đó nàng ôm mình vào trong ngực, tranh chấp với Hoàng đế

Lúc đó, mũi miệng hắn dán vào vết thương trên vai nàng, vị máu tanh chảy vào miệng hắn, in dấu trong lòng hắn!

A!!! Đây là người yêu của hắn mà!

Ninh Úc muốn gào thét, muốn gào thét! Người hắn yêu bị thương, máu như bắn vào mắt hẳn, cả thế giới chỉ còn màu đỏ hồng!

Tỉnh lại đi, không thấy sao, người người yêu sâu đậm đang chịu khổ vì ngươi đấy!!

Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Ninh Úc, trong lòng Ninh Tương Y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có vẻ Ninh Úc vẫn còn có ý thức, đúng là ý chí cứng cói đến đáng sợ.

Ninh Tương Y đang chạy không kịp dừng lại, chỉ đưa tay xoa lên màt hằn.

Phổi nóng bừng, nàng thở hổn hển, khàn giọng nói mấy chữ. “Đừng nhìn.."

Nghĩ ngợi, nàng lại bổ sung. "Xấu lắm."

Đúng vậy, bây giờ nàng vô cùng chật vật, Ninh Úc thích nàng, cho nên, nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy mặt xấu như vậy của mình.

Lại bị ép nhằm mắt lại lần nữa, Ninh Úc không kìm được bật khóc.

Một giọt nước mắt rơi vào bên tóc mai, cả người đang run rẩy.

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng chỉ một ánh nhìn, dáng vẻ của nàng khiến tim hắn như bị xé toang, đau đến không muốn sống!

Nếu như không có hắn, cho dù Ninh Tương Y chọc thủng trời ở Đại Dục, quay người vẫn có thể mai danh ẩn tích đi một quốc gia khác sống tiêu sái.

Mà sự bảo vệ tự cho là đúng của hắn lại khiến nàng dấn thân vào nguy hiểm!

Tình yêu hắn tự cho là cao thượng, có thể nỗ lực tất cả vì nó thực ra lại vô cùng ích kỷ! Chỉ vì hắn muốn giữ nàng bên người, nàng mới khó xử như vậy, mới chật vật đến thế!

Thế nhưng nàng chưa từng phàn nàn hắn một câu, ngược lại còn ảo não vì không cách báo đáp lại thâm tình của hắn!

Hắn nỗ lực một phần, nàng sẽ muốn báo đáp lại mười phần, nhưng không hề nghĩ đến hắn mang đến bao nhiêu tai họa cho nàng!

Đây chính là người yêu của hắn, hắn bất chấp níu giữ, lại nhiều lần khiến nàng bị thương, khiến nàng khó xử...

Là người hắn yêu đến tận xương tủy!

Khó trách nàng chưa từng rung động, bởi vì hắn làm chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, hắn... không xứng với nàng!

Mắt thấy hoàng thành gần ngay trước mắt, Ninh Thích cũng không nhịn được nữa, muốn tóm lấy nàng bất chấp tất cả!

Nhưng tên râu quai nón lại vung tay lên, nét mặt khó hiểu mang những người còn lại rời đi.

Úc Cửu Thiên thấy là Ninh Úc thì càng ngạc nhiên hơn! "Chăm sóc hắn giúp ta."

Giọng nàng nhẹ đến mức không thể nghe thấy. “Vậy còn cô?!"

Ninh Tương Y mỉm cười, Úc Cửu Thiên xuất hiện ở đây chỉ có một khả năng, chính là Hoàng đế đã tin chắc nàng còn sống, để Úc Cửu Thiên đến bắt nàng, cho nên bây giờ nàng không thể quay về được nữa.

Quả nhiên, nói câu này xong, Úc Cửu Thiên ảo não im lặng, lo lắng nhìn nàng.

Ninh Tương Y cho mình uống một viên Hồi Xuân Đan, cảm nhận được đan điền khô kiệt nóng lên, lúc này nàng mới lấy lại hơi. "Bây giờ, kinh thành không còn đất để ta cắm dùi nữa... Ta rời đi là được.”

Nói xong, nàng mím đôi môi khô nứt nhìn Ninh Úc như đã ngủ thiếp đi, khẽ thở dài cười nói. "Ta.. phó thác hắn cho ngươi."

Úc Cửu Thiên giật giật bờ môi, hoàng mệnh trong người mà hắn ta lại không nói được câu nào... Dù là bảo nàng ở lại dưỡng thương.

Ninh Tương Y nhìn về phía Ninh Úc lần nữa, ngẫm nghĩ, lại cúi đầu, dán bên tai hắn, nói với giọng nhẹ nhàng chỉ hai người nghe thấy được. "Đệ nói đệ yêu tỷ, như vậy lúc gặp nhau, hãy thể hiện thực lực của đệ đi!” Nàng không cho lời hứa hẹn hoặc là cổ vũ gì, chỉ dùng phong cách vốn có của nàng khiêu khích nói ra câu này.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng câu này đã công nhận hắn, đồng thời cho hắn cơ hội, nếu như Ninh Úc tỉnh dậy, nhất định sẽ rất vui.

Nói xong, nàng nhìn sâu vào Ninh Úc, sau đó đứng dậy rời đi, Úc Cửu Thiên dưới cơn hoảng hốt không khỏi hỏi. "Cô đi đâu vậy!"

Ninh Tương Y không trả lời, nhưng bóng dáng ngạo nghễ đứng thẳng, cả người chật vật lại ẩn chứa hào khí! Trời đất bao la, nàng đi đâu chẳng được?

Nàng vốn là chim ưng trời sinh, mà không phải chim hoàng yến nuôi ở hậu viện, bóng lưng dần dần bị đêm tối nuốt chửng khiến Úc Cửu Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng.

Chính vì thế nên hắn ta mới thích nàng.

Lần này hay rồi, hắn ta nhận lệnh vua tới bắt người, lại trơ mắt thả người rời đi, không biết phải làm sao mới đè chuyện này xuống được, nghĩ đến đây, hắn nhận mệnh ôm Ninh Úc lên ngựa vào thành.

Ninh Úc yên tĩnh không tưởng nổi, Úc Cửu Thiên không khỏi nghĩ, nếu hắn tỉnh dậy, chắc chắn sẽ không thả nàng rời đi dễ dàng như vậy, thế nhưng hắn ta không biết đêm nay Ninh Úc đã trải qua màn lột xác như thế nào. Khuôn mặt hẳn dưới ánh trăng như pho tượng hoàn mỹ, giữa đôi mày như nảy sinh thứ gì đó mới mẻ, thăng hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.